Cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng len lỏi lướt qua khu rừng phía bắc vương đô, uốn lượn xung quanh từng cành cây ngọn cỏ như thể đang khiêu vũ dưới sự dịu dàng của nắng sớm.
Ánh nắng và làn gió nhẹ tựa như người con gái tuổi đôi mươi bẽn lẽn, nhẹ nhàng trộm vuốt ve làn da bánh mật của thiếu niên anh tuấn lần đầu tiên bước chân ra khỏi quê nhà.
Từ cổng bắc men theo lối mòn, Lạc Long mất hai giờ đi bộ để có thể đến được khu rừng gần đó nhất. Con đường mòn này dẫn ngài đến một ngã rẽ rồi chuyển hướng lối mòn về phía tây để có thể đi vòng qua khu rừng. Lạc Long đơn phương nghĩ rằng có lẽ đó là lối đi dùng để di chuyển vào ban đêm để tránh thú săn mồi trong rừng được người sống gần đây tạo ra, vậy nên ngài vẫn cứ tiếp tục tiến sâu vào nơi đó với không một chút phòng bị.
Lạc Long ngẩng đầu nhìn lên những thân cây khổng lồ đứng sừng sững chen chúc nhau để vươn lên cao đón nắng. Các tán cây rời rạc, chen chúc nhau khiến những tia nắng len lỏi qua đó rồi định hình thành hàng nghìn mũi thương ánh sáng bất diệt, đồng dạng như đang lao xuống mặt đất.
Không gian hùng vỹ này đồng thời tràn ngập mùi của đất và cỏ, trên trời là tiếng chim hót, phía xa là khúc ru của suối nguồn, bầu không khí mát mẻ trong lành thật khiến con người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Mỗi một chi tiết trong khu rừng này, dù là chi tiết nhỏ nhất thì vẫn thừa để trở thành một nét họa nổi bật, rồi từ đó tô vẽ thêm vào bức tranh phong cảnh đang trong ánh nhìn của Lạc Long, khiến nó dần trở nên đặc biệt thu hút.
Lạc Long tiến sâu sự tập trung và lắng nghe âm thanh của khu rừng. Những ngọn gió dịu nhẹ, nhịp nhàng, luồn lách tiến ra từ sâu phía bên trong. Nó đã vô tình khiến ngài ấy cảm nhận rằng khu rừng bạt ngàn này đang thật sự hô hấp để tồn tại. Ngài dang rộng đôi tay và hít một hơi thật sâu, thả trôi tâm trí hòa với thiên nhiên nơi đây, rồi cảm thán.
- Rừng đúng là một nơi luôn thích hợp cho việc luyện khí mà! Mình nghĩ bây giờ là lúc mình sẽ cần phải vận khí để thúc đẩy chữa lành mấy vết thương này rồi.
Lạc Long xoa xoa cánh tay bị thương do đã đánh vào con ngựa vào thời điểm cố gắng cứu đứa bé lúc trước. Cũng bởi tình huống lúc đó xảy ra quá nhanh nên ngài đã vô tình bị thương vì không kịp phân tán khí vào đúng vị trí cần thiết.
Nếu như là trong một trận đấu bình thường, bất cứ ai cũng sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị. Chỉ cần có đủ thời gian để thu khí thì việc chuyển khí để phát ra sẽ không còn là vấn đề nữa.
Nhưng khi đối đầu với con ngựa đỏ lúc đó, ngài ấy đã không hề có đủ thời gian để thu khí, nên đành phải vận dụng lượng khí vốn có trong cơ thể mà phát khí ra. Và lượng khí ấy lại chỉ đủ để tấn công, nên phần lực dội lại cánh tay đang không được phòng thủ có mười phần phát ra thì đủ cả mười phần nhận vào.
Lạc Long quan sát, dạo một vòng quanh đó.
Tìm được một tảng đá to tương đối bằng phẳng bên cạnh một con suối, ngài ngồi xuống và nhắm mắt lại bắt đầu sử dụng khí để trị thương.
Khi còn nhỏ, ngài đã vô tình tìm ra được phương pháp giúp cho tốc độ hồi phục của các vết thương trở nên nhanh hơn, từ đó Lạc Long bắt đầu hứng thú và tìm hiểu kỹ hơn về khí, thứ được cho là nguồn năng lượng đang bị ẩn sâu bên trong mỗi sinh vật sống.
Theo Viêm Đế chi thư, mỗi sinh vật sống trên đời đều giống như nhau, đều đang có một lượng khí nhất định bên trong mình.
Vì vốn dĩ, môi trường xung quanh đang tràn ngập khí, dù là người không biết hấp thụ thì nó cũng sẽ ngấm dần vào cơ thể họ theo thời gian. Đây chính là câu trả lời cho tuổi thọ của con người. Đối với người không biết cách sử dụng và khống chế khí, cơ thể họ sẽ vô thức thu nạp vào một lượng khí nhất định.
Ở một khoảng thời gian sau, khi lượng khí tích trữ bên trong ngày càng nhiều, mà người đang tích trữ lại không biết khống chế thì sẽ dẫn đến việc rối loạn khí lực, khiến cơ thể dễ bị tổn thương hơn, dễ mắc bệnh hơn và đặc biệt là sẽ tệ hơn nữa khi luồng khí có thể gây tổn thương các bộ phận quan trọng và dẫn đến cái chết.
Tuy vậy, không phải vì thế mà những người biết sử dụng năng lượng này sẽ luôn sống thọ hơn người bình thường chỉ vì họ có đủ khả năng khống chế để tùy ý thu, chuyển và phát khí.
Dù sao thì số phận luôn là điều khó có thể đoán trước, chỉ cần gió khẽ động cũng có thể khiến bướm vỗ cánh bay đi. Một lần vỗ cánh, bướm thậm chí còn có thể tạo ra cả một cơn lốc ở tít bên kia của địa cầu.
Mỗi người mỗi mục tiêu, mỗi người mỗi phương hướng, mỗi người mỗi chặng đường, mỗi người mỗi cách đi. Luyện khí cũng như thế, có nhiều phương pháp để vận dụng năng lượng tùy theo mỗi mục tiêu nên cũng sẽ có nhiều kết quả được tạo ra.
Luyện khí là tên của phương pháp thao túng năng lượng với sáu giai đoạn luyện tập bao gồm cảm khí, chuyển khí, thu khí, vận khí, nén khí và cuối cùng là phát khí.
Lạc Long hiện nay đã hoàn thành tất cả quá trình cần có để luyện khí, ngài trước đó cũng đã sử dụng phương pháp “chuyển và phát khí” để tấn công vào con xích mã. Tuy là bản thân ngài vẫn chưa thực sự thuần thục những phương pháp luyện khí. Nhưng nếu phải buộc một chọi một không có sự bất ngờ thì điều đó sẽ không có gì là bất khả thi cả. Thứ bất khả thi duy nhất khiến ngài ấy lo lắng chính là về các loài sinh vật dị biệt. Bởi từ xa xưa, chúng vẫn luôn là thứ bí ẩn và khó lường, đến mức chưa từng có quyển sách hay lời răn dạy nào có thể chia sẽ lại tường tận thông tin của chúng cả.