Sau hơn hai giờ tập trung sử dụng năng lượng để chữa lành vết thương và luyện tập, lúc này Lạc Long thoáng nghe thấy những thứ âm thanh lộn xộn pha lẫn vào nhau. Tiếng bước chạy hỗn loạn, cả loạt âm thanh sột soạt của cây lá va vào, còn có tiếng gầm gừ của thú dữ càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Dựa vào giác quan và sự phán đoán, Lạc Long bình tĩnh hướng ánh nhìn về phía phát ra âm thanh. Ngay lập tức liền có một thanh niên vai đeo giỏ chứa đầy cây cỏ phóng vèo ra từ bụi rậm. Vẻ mặt anh ta hoảng sợ, tái lại như bị rút hết máu. Người này vừa nhìn thấy Lạc Long thì hàng lông mày nhướng cao, hướng mắt về phía ngài hô lớn.
- Mau, chạy mau đi!
Vậy là chắc chắn rồi, ngài ta đã sớm biết không chỉ riêng người thanh niên trước mắt mà vẫn còn có một thứ gì khác đang đuổi theo. Chỉ là ngài thật sự không muốn bỏ chạy vì đã lờ mờ dự đoán được mức độ nguy hiểm của mối nguy lúc này.
- Những bước sải chân rất đều và nặng...
Tiếp tục hướng mắt về phía bụi rậm mà thanh niên vừa rồi chạy ra. Lạc Long mong chờ xem đáp án sẽ là loại dã thú nào. Vì theo như suy luận từ độ nặng tiếng sải bước chân thì nó phải nặng ngang ngửa một con voi nhưng mà khi dựa vào tốc độ thì lại cho thấy nó không phù hợp tí nào.
Ngay lúc Lạc Long đang còn suy nghĩ dở dang, vồ ra từ phía bụi rậm trước mặt là một con hổ to lớn. Nó đáp chân xuống nơi người thanh niên kia đã từng đứng, giương mắt lên nhìn Lạc Long.
- Trời đất, một con hổ với kích thước này sao? Điên khùng thật!
Ngài không khỏi cảm thán khi nhìn thấy cơ thể to lớn một cách vô lí của con hổ này. Chỉ với chiều dài và chiều cao, dáng vóc của nó thừa toát lên một sự hùng vĩ. Cả khu rừng như trở nên sợ hãi mà lặng thinh, không còn nghe được bất kì âm thanh cây lá nào nữa.
- Mà anh chàng kia còn sống thì còn kì tích hơn sự tồn tại của con hổ này ấy nhỉ?
Lạc Long thầm thắc mắc vì người thanh niên bị săn đuổi kia vẫn còn sống khỏe đến tận bây giờ. Nhưng rồi ngài tạm ngắt đi dòng suy nghĩ ấy mà đưa tay đến con dao được đẽo hình trăng lưỡi liềm đang vắt sau hông.
Đôi mắt đăm đăm, nghiêm túc hướng về phía con hổ để quan sát hành động của nó. Lạc Long không suy nghĩ nhiều mà quyết định sẽ chiến một trận với sự tự tin của mình. Chỉ là khi nhìn vào ánh mắt của con hổ, cơn hồi hộp lúc này cũng không tránh khỏi trào dâng, dễ dàng khiến sự tập trung của ngài càng trở nên cao độ.
Lạc Long chộp lấy cán dao, siết chặt bàn tay, chuyển dòng năng lượng khí đến khớp và bắp chân. Một thứ năng lượng như thể gió lốc trào dâng ngay từ bên dưới. Ngài dựa vào đó mà tung người phóng thẳng đến trước con hổ khổng lồ.
Nhưng chân chỉ vừa cách mặt đất một khoảng nhỏ thì bỗng nhiên từ bên cạnh, có một bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt cổ tay Lạc Long rồi kéo đi mất. Chỉ mới vài hơi thở trôi qua mà đã cách trăm bước chạy dài.
Lạc Long vốn không cảm nhận thấy sát ý nên ngài đã không nhận ra người thanh niên kia chạy đến chỗ mình khi bản thân ngài đang chăm chú vào con hổ. Và ngài cũng có hơi bất ngờ khi mình dễ dàng bị chàng trai ốm yếu này kéo đi như vậy.
Lạc Long hướng mắt về phía sau nhìn con hổ đang đuổi theo cả hai mà đắn đo. Rồi sau đó liền vì sự hứng thú mà quyết định thuận theo anh chàng bên cạnh chơi trò rượt đuổi tiếp.
- Nhưng mà thú vị thật đấy, dù có thể bỏ mặc mình để làm thế thân rồi chạy trốn nhưng anh ta lại lựa chọn không làm vậy. Cả cái sức mạnh bất thường khi kéo mình đi nữa, bây giờ thì anh ta lại chậm chạp và yếu đuối chẳng giống khi đó chút nào.
Lạc Long thích thú nghĩ thầm khi có một người như vậy trong cái xã hội có nhiều phức tạp như khi này.
Thế là ngài đã cùng người kia luồn lách suốt một khoảng thời gian trong rừng, nhưng dù cố thế nào thì khoảng cách giữa hai người họ và con hổ lại không có chút cải thiện. Thậm chí họ còn có biểu hiện xuống sức thấy rõ sau quãng đường bỏ chạy vừa rồi. Người thanh niên lạ mặt điên cuồng nhìn ngó xung quanh, sau khi ánh mắt dừng lại ở một chỗ thì hét lớn.
- Có nhìn thấy cái cây to đùng phía trước chứ? Có một cái hốc lớn bên dưới, lát nữa cứ lợi dụng góc khuất bụi cây gần đó mà trốn vào, còn tôi sẽ dụ nó đi! Tôi không muốn anh vì tôi liên lụy mà chết đâu!
Đến nước này rồi mà vẫn nghĩ cho người khác, Lạc Long càng ngày càng cảm thấy khâm phục người thanh niên kia. Nhưng thật ra trong thâm tâm ngài ấy lúc này cũng có ẩn hiện đôi chút tổn thương vì bị xem thường.
- Hay là anh ta không để ý hình thể của mình nhỉ? Mọi người đều khen cơ thể của mình mạnh mẽ mà nhỉ?
Ngài thầm nghĩ rồi tự an ủi bản thân và hiển nhiên là ngài ấy đã bỏ qua lời khuyên mà chạy tiếp, ngài nói.
- Tôi thì nghĩ là cứ đi chung như vậy thì sẽ tốt hơn! Tôi không rành lắm về khu vực này, nên nếu để nó ăn thịt anh thì sẽ khó để tôi hỏi đường lắm đây!
- Trời ơi...
Người thanh niên nghiến răng gào lên tỏ vẻ khó chịu, anh ta tự hỏi ở đâu lòi ra tên ngốc như này.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc để phân tâm vào những suy nghĩ vô nghĩa, họ cần gấp rút tìm được cách để duy trì mạng sống của mình. Và sau nửa khắc chạy trên con đường rừng lồi lõm đất đá, vướng víu rễ cây thì cả hai cũng thoát ra khỏi sự khó chịu của địa hình mà thiên nhiên kiến tạo.
Nhưng tránh đằng đông thì cũng gặp đằng tây, đón chờ trước mắt cả hai không gì khác ngoài nguồn sống của khu rừng, là một con sông lớn. Những tảng đá nhấp nhô nằm rải rác bị bào mòn bởi dòng nước, bọt tung trắng xóa như những đóa hoa tuyết cầu nở rộ trên dòng sông. Nó chảy xiết như thể đang chực chờ cuốn trôi mọi thứ có ý định vượt qua bờ bên kia.
Lúc này đã không còn nhìn thấy cơ hội để tiếp tục chạy nữa. Cả hai người họ đồng loạt quay đầu lại phía sau. Con hổ giờ cũng không chạy nữa mà đã dừng lại. Nó chậm chạp sải những bước chân nặng nề về phía Lạc Long và chàng thanh niên.
- Trông nó không có vẻ gì là mệt mỏi, bây giờ thì sao đây anh trai lạ mặt?
Lạc Long mở lời hỏi người bên cạnh.
- Cậu biết bơi chứ?
Dứt câu, người thanh niên hít một hơi lấp đầy lồng ngực, ánh mắt anh ta thì vẫn đang cẩn thận quan sát con hổ trước mặt mình. Tay chân anh chàng lúc này thậm chí còn không kiểm soát được, nỗi sợ cứ thế khiến anh ta run lên bần bật. Lạc Long thích thú nhìn sang, ngài cười mỉm đáp.
- À thì có tí xíu tự tin.
Lạc Long hiểu ý định của anh chàng kia, nên ngài cũng không e ngại mà liền đáp. Dù sao thì ngài ấy cũng đã có cách để cả hai thoát thân an toàn rồi.
- Vậy thì đi thôi, dù hơi tiếc số thuốc này nhưng giờ làm gì còn cách nào khác.
Người thanh niên bặm môi quay ra sau nhìn cái giỏ chứa toàn cây, lá, hoa, cỏ. Một sự tiếc nuối khiến anh ta không khỏi buộc miệng than phiền. Anh chàng cố hít thêm một hơi sâu lấy tinh thần rồi nói tiếp.
- Con sông tuy chảy rất xiết nhưng nếu cẩn thận dần dần thuận theo mà bơi chéo qua thì có thể sẽ đến được bờ bên kia thôi!
Vừa dứt lời, người này liền không do dự mà nhún nhẹ một cái rồi nhảy ào xuống con sông đang chảy siết. Hành động bất ngờ đó khiến con hổ nhận ra ý định của hai người, nó không thể cứ thế mà bỏ cho cả hai con mồi đều trốn thoát. Nó nhún người, thoắt cái liền vồ lên phía Lạc Long khi ngài ấy vẫn đứng đó một cách bình tĩnh. Chỉ là ngài ta không có vẻ gì đang vội cả, bởi việc con hổ vồ lên cũng là trong dự liệu từ trước.
Ngài ấy thong thả bật nhẹ ra phía sau đồng thời cuộn người lại, lộn một vòng rồi cứ thế duỗi người hướng cơ thể chúi xuống và an toàn tiếp nước. Cú nhảy khiến Lạc Long chìm xuống độ sâu hơn bốn mét một cách dễ dàng. Khi ngài ngước lên nhìn thì đúng thật là con hổ cũng đã rơi xuống theo khi vồ không được mục tiêu của nó.
Tuy nhiên, hổ vốn là loài thú săn mồi bậc nhất nên dù là trên cạn hay dưới nước thì cũng không thể làm khó được nó. Và sở dĩ Lạc Long cố ý để nó rơi xuống cũng là vì vậy.
Ngài chắc chắn con hổ này sẽ dựa vào khả năng bơi lội mà lặn theo để đuổi tới chỗ Lạc Long. Ngài ta nhếch mép cười khi mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính. Vậy nên lúc này ngài ấy không có ý định bỏ chạy mà chỉ thả trôi mình yên vị theo dòng nước.
Ngài nhìn con hổ, trông nó bây giờ như bị bỏ đói lâu ngày, điên cuồng lao tới cào loạn hết cả lên. Chỉ có điều môi trường xung quanh đang là ở dưới nước, tốc độ của con hổ kia đã giảm đi đáng kể và đáng lẽ Lạc Long cũng phải như thế.
Ấy vậy mà ngược lại, vì lý do gì đó mà ngài ấy lại dễ dàng né tránh những cú cào loạn rất dễ dàng. Âm thanh ùng ục của nước, không thể nghe được tiếng gào. Hành động chậm chạp do lực cản của nước, không hề tạo ra cảm giác nguy hiểm. Con hổ giờ đây ngoài nét mặt thì không khác gì một con mèo vô hại trước mắt Lạc Long, đặc biệt là khi ngài không bị sức cản của nước làm ảnh hưởng.
- Có lẽ anh ta đã cách đủ xa rồi!
Tính toán thời gian và tốc độ của dòng chảy, ngài ấy nhận ra khoảng cách giữa hai người giờ đã đủ xa nên không cần phải câu thời gian nữa. Lạc Long xoay người mặc kệ con hổ, thuận theo dòng chảy mà bơi đi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Được một đoạn ngắn, từ đâu truyền đến ngài một cảm giác bất thường khiến ngài phải chuyển người xoay một vòng nhìn lại phía sau. Con hổ giờ đây thay vì đuổi theo mục tiêu của nó thì lại bị một thứ không rõ ràng cuốn lấy chân và kéo lại.
- Trông khá giống rễ cây, là một loại thực vật sao?
Ngài chau mày thắc mắc.
Trong thoáng chốc Lạc Long có nghĩ đến, rằng thứ kia phải chăng là một trong những loài sinh vật ấy... Nhưng rồi ngài ta mau chóng bỏ những giả thuyết ấy ra khỏi đầu mà tiếp tục bơi tới chỗ người thanh niên khi trước.