Sự giá rét của màn sương như hóa gai nhọn găm sâu vào da thịt, trực tiếp khiến Sùng Lãm bừng dậy tinh thần giữa khu chợ sau khoảng thời gian hồi tưởng về quá khứ. Ngài vươn vai, duỗi người đứng dậy, hít sâu một hơi rồi đặt tay lên xoa đầu đứa nhỏ.
- Sau này nhớ chú ý nhé!
Với đôi môi bặm chặt hướng cặp mắt ứa nước nhìn ngài, thằng bé run rẩy khẽ gật đầu một cái rồi quay về phía mẹ của mình mà thút thít khóc. Sùng Lãm khi này mới bắt đầu chuyển sự chú ý sang con ngựa đang nằm bất động dưới lòng đường.
- Nó chết thẳng cẳng luôn rồi!
Ngài thốt ra một câu cảm thán, đồng thời cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên về cái kết của con ngựa này. Dù sao thì trước giờ việc vận dụng năng lượng đều được áp dụng chủ yếu ở trong chiến đấu, để cường hóa đòn đánh hoặc để phòng thủ. Vậy nên với một chưởng dùng nhiều khí lực như vừa rồi, sợ rằng ngay cả một con gấu cũng sẽ bị thương nặng nếu phải chịu đòn trực tiếp.
Chỉ là lúc này ngài ấy lại đang đắn đo không biết phải làm gì tiếp theo. Ngài ta nghĩ bản thân không thể vô trách nhiệm mà mặc kệ cái xác con ngựa nằm la liệt giữa đường như thế được.
Sùng Lãm nhận định rằng nhiều khả năng là con ngựa này không phải ngựa hoang mà nó vốn đã có chủ. Bởi sẽ chả có một hộ binh tuần tra nào bất cẩn đến mức để cho một con ngựa phát cuồng lọt vào vương đô và chạy loạn khắp nơi như thế này cả.
Thế là Sùng Lãm chán chường nhìn vào chiếc hồng mao đã được cắt tỉa của con ngựa, ngài thở dài một hơi. Nghĩ đến chuyến hành trình chỉ vừa bắt đầu, vương đô còn chưa kịp rời khỏi mà bản thân đã phải vướng vào tình huống như thế này. Ngài ít nhiều cũng sẽ cảm thấy có chút không may mắn, rồi sau đó liền tự trấn an.
- Sự tích vua cha diệt ma thần cũng đâu phải là thuận lợi trong ngày một, ngày hai!
Nghĩ vậy, Sùng Lãm liền lấy lại được chút phấn khởi trong lòng. Nhưng phấn khởi còn chưa kịp hâm nóng tinh thần thì một giọng nói trong trẻo truyền tới từ phía xa làm đứt quãng.
- Xin lỗi, có ai ở đấy bị thương không?
Một cô gái bước vội đi tới chỗ con ngựa từ sau màn sương đang dần tan biến. Dáng người cô nàng tựa như trúc xanh, phục trang thì lại như liễu rũ. Đôi mắt một mí sắc lẹm của cô đảo khắp nơi như đang rà soát, xem tình hình. Đếm chừng cũng phải sau mười giây thì cô ấy mới chuyển hướng và tập trung ánh mắt lên người của Sùng Lãm. Cả hai mắt đối mắt, ngài có chút khó xử khi đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, ngài liền hỏi.
- Cô là…?
Người kia đáp.
- Con ngựa đỏ này là của tôi! Không biết sao giữa đường lại giở chứng chạy loạn hết cả lên. Anh đã chặn nó lại nhỉ? Cũng may là không có ai vì nó mà bị thương!
Sùng Lãm gật gù.
- Ra là vậy, chỉ là lúc tôi chặn nó lại thì đã vô tình hơi quá sức nên thành ra… Xin lỗi về chuyện con ngựa nhé!
Sùng Lãm đưa tay gãi gãi phía sau gáy, giọng nói ngài ấp úng đáp và cũng không ngại nhận lỗi về sự việc vừa rồi.
Cô nàng đối diện liền đáp.
- Ấy không, không! Anh nói gì vậy? Tôi mới là người phải nên xin lỗi mới đúng. Vả lại lúc đó anh cũng đâu còn cách nào khác nữa, sao tôi lại trách anh được?
Cô gái này ban đầu vốn cũng có đôi chút phòng bị dành cho Sùng Lãm vì vẻ ngoài to cao của ngài. Nhưng sau khi nhận thấy người đối diện mình là một người thật thà thì cô cũng trở nên thoải mái hơn, cô nàng mở lời tự giới thiệu trước.
- Tôi là Vân Kỳ, con gái của tộc trưởng bộ tộc du mục Vân Thị. Còn anh thì sao?
- Chà! Thì ra là dân du mục đến đây để giao thương.
Sùng Lãm thầm xác nhận, khi này ngài cũng hiểu vì sao bộ trang phục của Vân Kỳ lại trông có hơi khác lạ.
Vốn dĩ các tộc du mục trước giờ thường không liên quan nhiều với nhau, cũng vì thế mà trang phục trên người họ luôn có một vài điểm đặc trưng riêng để thể hiện nét văn hóa độc nhất của mình.
Tại vương đô này, họ thường đến trao đổi vải vóc với dân để lấy lương thực. Trao đổi ngựa và công nghệ chế tác với vương tộc đổi lấy thành phẩm cùng một vài thứ khác.
Nhưng cũng vì họ không chỉ mua bán với người dân mà còn rất thường xuyên qua lại với vương tộc nên Sùng Lãm cảm thấy không nên dây dưa với họ quá lâu. Chỉ là đối phương cũng đã giới thiệu bản thân thì theo lẽ thường ngài ta cũng phải đáp lại.
- Tôi là…
Bỗng nhiên ngài liền bị khựng trong một khoảnh khắc.
Ngay lúc này đây, Sùng Lãm, vị quan lang thứ ba của Xích Quỷ mới nhận ra mình vẫn chưa hai mươi tuổi, nên vẫn chưa có tên tự. Mà nếu ngài dùng vương hiệu để giới thiệu bản thân với Vân Kỳ thì thật sự không ổn chút nào. Nhưng chỉ vài giây sau đó, ngài liền nghĩ ra được một cái tên.
Lạc trong “Lạc Việt”.
Long trong “Long tộc”.
- Lạc Long, tôi là Lạc Long. Tôi là người dân ở đây!
- Được, Lạc Long, tôi có thể mời anh một bữa chứ? Vừa hay chúng tôi cũng mới săn được một con trâu rừng, xem như là lời cảm ơn anh đã chặn giúp con ngựa nhé!
Ngay lập tức Lạc Long liền đưa tay lên ra hiệu từ chối, ngài nói.
- À thôi, xin lỗi, tôi chỉ vừa mới bắt đầu chuyến hành trình của mình nên không thể chậm trễ thêm nữa.
Ngài nhẹ cúi đầu tỏ ý muốn tạm biệt Vân Kỳ rồi xoay đi dứt khoát. Hiện tại điều mà Lạc Long mong đợi nhất không phải là thịt trâu mà chính là rời khỏi nơi này và tiến thẳng tới cổng phía bắc vương đô.
Lời từ chối cũng đã nói ra, hàm ý muốn rời đi cũng đã có đủ. Chỉ có điều chân còn chưa kịp bước thì đoàn xe của tộc du mục Vân Thị giờ cũng đã tới nơi và tiến lại gần cả hai người họ.
Đoàn xe này tính luôn cả người và ngựa chắc đã hơn trăm mạng. Chiếm trọn hết con đường trung tâm.
Rồi từ trong đám đông ồn ào của đoàn xe có một người đàn ông trung niên gầy gò nhảy xuống từ chiếc xe hàng gần nhất. Ông ta lạch bạch chạy tới chỗ của Vân Kỳ, luống cuống hỏi han.
- Con gái, con không sao chứ? Nếu con xảy ra chuyện gì thì cha phải giải thích sao với mẹ con đây? Cha đã bảo là con không nên cưỡi ngựa mà! Thế mà con...
- Cha! Bình tĩnh lại, con không sao đâu. Lúc nãy cũng may có người này giúp chặn con ngựa lại, nếu không thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Cha của Vân Kỳ nghe vậy liền thở phào an tâm, ông chuyển ánh mắt sang Lạc Long cùng với cử chỉ hòa nhã nói.
- Cảm ơn cậu vì đã cứu giúp Vân Kỳ nhà tôi. Như cậu thấy đấy, chúng tôi là dân du mục đến đây để giao thương. Cậu có cần gì thì cứ nói, nếu chúng tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ không từ chối.
Ánh mắt chân thành ấy liền đối diện với sự vội vã của Lạc Long. Ngài bối rối nhìn vào đôi mắt chất chứa đầy dấu vết của thời gian, liền nhận định rằng những người du mục này rất không thích mang nợ người khác. Nhưng dẫu vậy Lạc Long vẫn cố từ chối khéo.
- Cảm ơn ngài đã có lòng, tôi chỉ đơn giản là thấy việc nạn thì cứu giúp nên cũng chẳng mong đền đáp. Nếu được thì hãy hỗ trợ gì đó cho đứa trẻ bị hoảng sợ kia. Còn giờ tôi đang bắt đầu chuyến du ngoạn của mình nên xin phép từ biệt tại đây.
Lạc Long lần nữa cúi đầu lễ phép, ngài xoay người bước đi, luồn lách qua dòng người, đôi chân thoăn thoắt cố giấu đi sự vội vàng mà hướng về cổng thành phía bắc.
- Một con ngựa? Tôi nghĩ cậu sẽ cần một con ngựa cho chuyến đi này đấy!
Cha Vân Kỳ liền nói lớn.
Có vẻ ông ta cho rằng Lạc Long đang có việc gấp và muốn rời đi thật nhanh nên đã rộng lượng ngỏ ý muốn tặng cho ngài một con ngựa.
Phải biết rằng thời nay không khó để có thể tìm kiếm một con ngựa hoang trong môi trường hoang dã, nhưng việc huấn luyện một con ngựa để nó thành thú cưỡi thì thật không phải là chuyện dễ dàng. Chưa kể, ngựa của tộc du mục Vân Thị vốn nổi tiếng là được chăm sóc rất tốt nên rất khỏe, có thể phi nước kiệu tám đến mười giờ liền không nghỉ. Vì điều này mà ngựa của họ trở nên có giá cực kỳ, đây quả đúng là một món quà xa xỉ khó để có thể từ chối.
Nhưng không may là Lạc Long không cần một con ngựa ngay lúc này. Bởi nếu muốn thì dù có khó khăn ngài ấy cũng sẽ đem theo Tất Hắc từ lúc đầu rồi! Mục đích của ngài là trải nghiệm những chuyến phiêu lưu một cách từ tốn để nhìn rõ hơn về đất nước mà mình sẽ trị vì trong tương lai, vậy nên.
- Cảm ơn!
Lạc Long vẫn tiếp tục tiến bước, tay đưa lên cao vẫy chào tạm biệt và đồng thời đáp lại cha Vân Kỳ.
Lúc này Vân Kỳ đã nhanh chóng chạy lại một xe hàng rồi lấy ra từ bên trong đó một con dao đá đã được đẽo hình mặt trăng lưỡi liềm. Cô chạy tới chỗ Lạc Long rồi dúi thứ vũ khí đó vào tay ngài.
- Cầm theo cái này đi! Bên ngoài kia không chỉ có dã thú thôi đâu, dù cho anh có khỏe thế nào thì cũng nên có vũ khí bên mình.
Ngài miễn cưỡng nhận lấy.
- Được rồi, cảm ơn! Tôi đi đây, hẹn ngày gặp lại.
Lạc Long đành phải chấp nhận món quà để còn rời đi cho kịp. Bởi thời gian càng trôi qua thì việc ngài rời đi sẽ càng nhanh bị phát hiện. Mà từ trước đến giờ ngài ấy chưa từng xem thường bất kỳ một ai, nhất là cha mình. Vậy nên nếu ngài ta không muốn trở thành đứa trẻ bị trông chừng thì cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây!
Thế là mang theo niềm phấn khởi của một chàng trai mới lớn, Lạc Long một mạch hướng về phía bắc, rời khỏi nơi quen thuộc của mình để tìm đến những cuộc hành trình không rõ sướng khổ. Đôi mắt tựa hổ phách của ngài mở to nhìn lên bầu trời hừng sáng, ánh hồng của bình minh thì đáp lại bằng tất cả sự niềm nở dành cho ngài.
Vị vua tương lai đã chính thức rời khỏi vùng an toàn và bước vào một thế giới, nơi mà trước giờ ngài chỉ có thể nghe qua lời kể của người khác.
- Háo hức quá, không biết mình có thể tìm một con yêu tinh ở đâu nhỉ?