- Già đây cũng chẳng phải vai vế gì lớn, quý lữ khách xin đừng cung kính như thế!
Nói rồi, cụ già chậm rãi bước vào nhà và đi đến chỗ của Mai Xuyên. Cô em gái đang nằm hôn mê trên giường của Lan Hao khi này vậy mà không hề có những dấu hiệu cho thấy sức khỏe đang bị ảnh hưởng. Trông thấy tình trạng này của cô bé, người đàn ông lớn tuổi liền nhẹ lòng hơn hẳn.
Trợ Mộc bây giờ cũng từ phía sau mà tiến đến, anh ta ghé sát miệng vào và thì thầm với Lạc Long.
- Là trưởng làng đấy!
- Ừ, tôi cũng nhận ra rồi. Cách nói chuyện vừa nãy cho thấy rõ tầm ảnh hưởng của ông ấy trong ngôi làng này mà!
Ngài đáp lại Trợ Mộc.
Rồi chỉ vài ba giây sau, từ trong nhà Lan Hao truyền ra những tiếng tặc lưỡi. Trưởng làng cũng từ đó mà bước ra ngoài, ông vừa đi vừa lắc đầu ngao ngán nói.
- Đứa trẻ thứ bảy rồi, tất cả đều trong tình trạng hôn mê như thế này đây!
Nói rồi, trưởng làng thở dài một hơi.
Trợ Mộc khi này cũng lẻn đưa đầu vào trong nhà nhìn sơ qua đứa trẻ ấy, quan sát được một chút thì anh ta lẩm bẩm.
- Đúng là không khác gì, đến cả luồng khí bất thường trên đầu tụi nhỏ.
- Chờ đã, luồng khí bất thường?
Trợ Mộc bâng quơ nói, vậy mà liền vô tình trở thành lời nhắc nhở đến với Lạc Long. Ngài ấy không chần chừ mà sử dụng cảm khí để kiểm tra ngay lập tức.
- Đúng thật là có sự bất thường khi so sánh với cách mà năng lượng của một người di chuyển.
Lạc Long cũng ngầm xác nhận sau khi tận mắt kiểm tra.
Bình thường, khí của một người sẽ chỉ hiện diện qua cảm khí với hình thái như một ngọn lửa lớn mà không quá chập chờn. Nhưng trong trường hợp này lại khác, khi Lạc Long nhìn vào Mai Xuyên, sự bất thường đã diễn ra ở duy nhất ở phần đầu của cô bé.
Lượng khí mà đáng lẽ phải di chuyển theo quy luật thường thấy của nó giờ đây lại như một cái lồng kín. Nó bao bọc đầu Mai Xuyên lại như thể không muốn bất kỳ thứ gì khác vào hoặc ra!
- Quả nhiên là bị yêu tinh giở thủ đoạn rồi!
Lạc Long lẩm nhẩm trong miệng.
Lời nói vừa rồi của ngài cũng không hề lớn, vậy mà nó lại có thể đủ để thu hút được sự chú ý của trưởng làng.
Đôi mắt hí của ông ta liền mở to, miệng mỉm cười nhẹ và nói.
- Xem ra là quý ngài đây có biết gì đó, vậy chi bằng chúng ta cùng đến nhà của trưởng làng tôi đây nói chuyện thì sao nhỉ?
- Vậy được, đành làm phiền trưởng làng rồi!
Lạc Long không từ chối và thuận theo lời mời. Bởi ngay lúc này đây, chỉ cần là người đủ bình tĩnh thì sẽ nhận ra rằng đây không phải là một chuyện đơn giản.
Bọn họ rõ ràng là cần phải ngồi xuống với nhau để bàn bạc, tìm cách giải quyết vấn đề. Dù cho Lạc Long có thông minh và tài giỏi đến đâu thì suy cho cùng ngài cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới rời khỏi vòng tay của cha mẹ.
Vậy nên dù cho có cái bản tính hay hiếu kỳ và hiệp nghĩa luôn kéo ngài ấy vào rắc rối, nhưng ngài đến giờ vẫn chưa từng kiêu ngạo mà đều cố gắng hành động cẩn thận nhất có thể. Chỉ là riêng con ngạo long trước đó là một biến số không thể tính trước.
Sau đó, ngoại trừ Lan Hao đang chăm sóc em gái của mình ra thì cả nhóm người đang có mặt tại đây đều theo chân trưởng làng để đến nhà của ông ấy.
Khi vừa đến nơi, Lạc dân của làng cũng sớm đã tụ tập lại hết tại chỗ này và đứng chật kín cả sân.
Nét mặt ai nấy đều thể hiện rõ nỗi lo lắng và sự khẩn trương không nhiều thì ít. Nhưng dù thế nào thì bọn họ vẫn không ồ ạt lao vào trưởng làng để gặng hỏi thông tin. Từng người trong số họ cũng chỉ đứng tại vị trí của mình và nhìn ông ấy, nếu mà có ai đó đang vô tình đứng chắn trên đường đi của ông thì họ cũng tự khắc ý thức được mà dạt sang bên rồi cúi chào.
Xem ra vị trưởng làng này rất được mọi người tôn trọng, hoặc chí ít là bọn họ rất tin tưởng ông ấy, rằng ông sẽ sớm có thể cho họ một câu trả lời ngay khi có thể.
Sau đó, từ trong căn nhà sàn gỗ bước ra là ba người gồm hai trai, một gái. Dựa theo vải phục của họ, đoán chừng cũng đều là người có địa vị không nhỏ ở làng này.
Ngay khi vừa giáp mặt với nhóm của Lạc Long, họ cúi người đồng thời cung kính nói.
- Trưởng làng!
Trưởng làng gật nhẹ đầu kèm theo một tiếng “ừm”.
Sau đó, người đàn ông có vết sẹo ngay mắt bắt đầu nói.
- Thưa trưởng làng, tổng cộng tất cả bảy gia tộc của làng đều đã trải qua giấc mơ vừa rồi.
Trong đó có mười bảy người có vết thương khá nặng, còn tình trạng hôn mê thì có năm đứa trẻ không may đã bị rồi ạ.
- Vậy là có tới mười ba đứa... Chuyện này ngày càng làm ta bất an rồi đây!
Cụ già trưởng làng giơ bàn tay gầy gò, hom hem của mình lên xoa xoa ấn đường. Ông ta lúc này cũng không buồn giấu đi vẻ nhọc lòng của mình rồi trộm thở dài một hơi, vài giây sau đó mới xoay lại nhìn Lạc Long.
- Mời vào nhà!
Nói rồi, trưởng làng cùng ba người kia tiến vào nhà, Lạc Long và Trợ Mộc cũng mon men đi theo sau.
Vừa bước vào nhà, đập vào mắt Lạc Long chính là hàng loạt những bộ da thú được treo trên tường với nhiều loài khác nhau.
Tuy nhiên, chỉ duy nhất những bộ da của các loài săn mồi lớn như hổ, báo, sói là được sử dụng để trang trí cho ghế ngồi.
Trưởng làng lúc này cũng đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nơi đang khoác lên đó một bộ da và chiếc đầu của một con hổ lớn.
Trước đó Trợ Mộc còn nhìn ông ta ra thành một cụ già nhỏ bé, yếu đuối. Nhưng giờ đây, chỉ với một vài chi tiết bổ trợ, anh ta ngay lập tức thấy được sự uy dũng của người đàn ông lớn tuổi trước mắt mình.
Nhóm người hai nam, một nữ kia cũng đã sớm tìm cho mình một chỗ ngồi.
Tại nơi đây, ngoài chiếc ghế lớn nhất của trưởng làng ra thì tất cả những chiếc ghế xếp đều hai bên đều là được khoác lên bộ da của sói. Nên nếu nhìn vào bộ da để đánh giá địa vị, nơi đây chỉ có trưởng làng mới là lớn nhất.
Ba người phía bên kia và khách của nơi này sẽ có địa vị như nhau.
Lạc Long cùng Trợ Mộc chọn bừa một chiếc ghế cho mình rồi nhanh chóng ngồi xuống.
- Được rồi, dù chuyện đang rất gấp nhưng lễ nghĩa thì vẫn không thể thiếu. Già đây là Xai Nha, người đứng đầu ở làng Viên. Phía bên kia là ba đứa con của già. Tên nhóc có sẹo là Xiết Hữu, con trai cả. Bên cạnh là Thanh Hy, con trai thứ. Và cuối cùng là Xư Giang, con gái út.
Ba người con của trưởng làng lần lượt đứng lên chào Lạc Long và Trợ Mộc theo lời giới thiệu của cha mình.
Sau đó thì phía bên Lạc Long cũng đứng lên đáp lễ.
- Chào mọi người, tên tự của tôi là Lạc Long, Húy là Sùng Lãm. Còn cậu ta có tên tự là Trợ Mộc, húy là Vương Tam Liêu.
Nghe thấy Lạc Long tiện mồm giới thiệu giúp mình, Trợ Mộc có đôi chút ngơ ra không đỡ kịp.
Vào lúc này, không chỉ Trợ Mộc mà cả nhà của trưởng làng cũng đang nhìn Lạc Long với ánh mắt như thể ngài ấy mới từ trên trời rơi xuống vậy.
- Sao vậy? Tôi không được phép giới thiệu thay cho anh hả?
Lạc Long gãi đầu thắc mắc.
Rồi sau đó Trợ Mộc không hiểu vì sao mà không kềm được rồi phụt cười vài tiếng trước khi đáp lại ngài ấy.
- Không sao, không sao đâu!
- Vậy anh cười làm gì?
- Không có gì, cứ học hỏi từ từ thôi! Không vội, không vội!
Thế là bầu không khí bất ngờ trở nên thoải mái hơn hẳn.
Ngay sau đó, trưởng làng Xai Nha quay người hẳn sang phía của Lạc Long, ông ta ầm ừ vài tiếng rồi hỏi ngài.
- Vậy... Lạc Long! Cậu đã nhận ra điều gì rồi sao?
Một câu hỏi không lòng vòng, vào thẳng vấn đề chính.
Xai Nha cũng không muốn dây dưa quá lâu, ông ấy cần được biết nhiều thông tin nhất có thể để bắt đầu tiến hành phân tích vấn đề.
Đối với những người đã từng sống trong thời loạn được gây ra bởi yêu tinh và quái vật như ông ấy thì hẳn là chính ông ta cũng là người hiểu rõ nhất về mối họa mà Lạc Long từng nhắc đến.
Những thông tin sắp sửa được nghe tiếp theo đây sẽ quyết định những gì mà một người trưởng làng nên làm. Nếu như chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, ông ấy nhất định sẽ mau chóng giải quyết nó nhanh nhất có thể.
Tuy nhiên, nếu đây là vấn đề mà một kẻ như ông không có khả năng xử lý một cách nhanh chóng, thì đến cùng cũng chỉ còn mỗi cách thông báo sự việc đến những người có nhiều quyền lực và nhiều sức mạnh hơn.
- Vậy được rồi, bây giờ tôi sẽ trình bày suy nghĩ của mình về vụ việc lần này cho mọi người nghe!
Và sau đó, ngài ấy đã dùng một khoảng thời gian để nói lên suy luận của mình.
Đại ý của cuộc trò chuyện luôn bám sát vào việc phân tích lý do tại sao đây lại là điều mà một yêu tinh đã gây ra.
Trong quá trình nói lên những điều đó, ngài ấy cũng đã thuận tiện giải thích một vài thắc mắc của những người khác.
Đồng thời thì cũng đã có nhắc đến những giả thuyết lẫn vài ví dụ để gợi ý cho trưởng làng cách khắc phục câu đố nan giải này.
Đối với yêu tinh có khả năng kiểm soát tâm trí, điều này tuyệt nhiên không phải là điều mà một người bình thường có thể chủ động trốn tránh.
Nên lúc này, Lạc Long đã đưa ra một yêu cầu táo bạo.
Đó chính là tất cả mọi người sẽ không có hành động gì thêm trong khoảng thời gian sắp tới, hoặc ít nhất là cho đến sáng sớm hôm sau.
Bởi hiện tại chúng ta cần thời gian để điều tra rõ vị trí của con yêu tinh kia. Và việc để mặc cho mọi người bị kiểm soát có thể giúp ích cho việc điều tra rất nhiều.
- Cái gì chứ? Điều này quả thật quá mạo hiểm!
Xiết Hữu bật dậy phản đối.
Anh ta kiên quyết không muốn làm theo, vì rõ ràng là điều này chẳng khác nào đưa tất cả người dân vào miệng sói thêm một lần nữa.
Dù cho anh ta có cố nghĩ thế nào thì đây đúng thật là một nước đi quá không an toàn.
- Nhưng chúng ta không còn cách nào khác đúng chứ?
Lạc Long bất lực tự bấu vào tay mình và nói. Ngài ấy hiển nhiên cũng không hề muốn sử dụng kế sách này. Nhưng với tình hình hiện tại, đây là bước đi ổn định và chắc chắn nhất mà ngài ấy có thể nghĩ ra.
Hiện tại, chúng ta không hề có bất cứ thông tin, manh mối nào về con yêu tinh đã gây ra việc này. Nên việc thanh trừng con yêu tinh ấy để giải cứu cho dân làng lẫn những đứa trẻ đang hôn mê rõ ràng là việc bất khả thi.
Dù vậy thì vẫn còn một sự lựa chọn nữa.
Đó là huy động hơn trăm mạng người lùng sục khắp khu rừng để tìm ra con yêu tinh rồi tiêu diệt nó. Nhưng chưa tính đến chuyện có thể đánh thắng nó hay không.
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến việc lùng sục một thứ mà bản thân không biết rõ, tại giữa cái khu rừng rộng hàng hà cây số này, với thời hạn ít ỏi là trước khi mặt trời lặn…
Hẳn là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy điều này rất không ổn thỏa.
- Nhưng ít nhất cũng phải thử tìm cách, dù thế nào thì việc đưa Lạc dân của làng vào nguy hiểm...
Xiết Hữu cố gắng thuyết phục Lạc Long với giọng nói run run.
Dẫu vậy thì những lời nói ấy cũng không có mấy tác dụng khi đây là kế hoạch tốt nhất ở hiện tại. Sau đó trưởng làng Xai Nha lập tức ngắt lời con trai mình, ông đứng dậy nói.
- Đủ rồi Xiết Hữu! Nếu con không tìm ra được cách nào khác thỏa đáng hơn thì nên im lặng và lấy đại cục làm trọng!
Xiết Hữu tối sầm mặt lại, anh ta ngồi bệt xuống sàn ủ rũ. Trưởng làng lúc này chuyển ánh mắt sang đứa con trai thứ của mình và ra lệnh.
- Thanh Hy, mau gấp rút đến vương đô thông báo sự việc. Xư Giang thì ra ngoài hỗ trợ Lạc dân chữa trị vết thương. Còn con, Xiết Hữu, con thì ngồi im đấy mà bình tĩnh lại cho ta!
- Vâng ạ!
Cả ba người đồng thanh đáp lại cha mình, đồng thời cũng là đáp lại mệnh lệnh của trưởng làng.
Dù ngữ điệu của họ bây giờ có khác nhau do tâm trạng, nhưng suy cho cùng thì họ vẫn không hề có nét nào tỏ ra bất mãn.
Lúc này Lạc Long quay sang nói với Trợ Mộc, ngài đồng thời cũng nhấc Mộc Sâm từ cây cột đá lên và đưa cho anh ta.
- Anh đi theo giúp Xư Giang đi! Tôi sẽ ở lại bàn thêm chút việc với trưởng làng.
- Được thôi!
Nói rồi, Trợ Mộc thoáng cái đã chộp lấy Mộc Sâm rồi đuổi theo cô con gái út của trưởng làng.
- Cậu vẫn còn việc gì muốn nói với già đây à?
- Đúng vậy, tôi có một cách chúng ta có thể thử và biết đâu nó có thể giúp mọi người tránh được nhiều thương tổn hơn.
Vừa nghe thấy lời này, hai tai Xiết Hữu liền vểnh lên nghe ngóng. Trưởng làng thì có vẻ hài lòng, Lạc Long sau đó liền không chần chừ nói ra ý kiến của mình.
- Những người bị kiểm soát tâm trí có người bị ảnh hưởng lâu dài, nhưng cũng có người chỉ là trong thoáng chốc. Điển hình chính là cậu chàng tên Lan Hao, cậu ta đã thức giấc đúng lúc để không phải chịu quá nhiều vết thương nguy hiểm ở lần trước. Chúng ta có thể dựa vào điều này và tập hợp tất cả người dân vào một chỗ duy nhất. Bất cứ ai có thể tỉnh dậy thì sẽ phải lập tức đánh thức những người xung quanh, không để họ chìm đắm trong sự kiểm soát đó quá lâu. Dù không có nhiều cơ sở, nhưng tôi nghĩ là nó sẽ có hiệu quả nhất định.
Lời nói Lạc Long khi này chỉ vừa mới dứt, Xiết Hữu ở bên kia đã đập bàn một cái rõ to và nói lớn.
- Cha, con và mọi người sẽ ra bãi đất cạnh làng để xây tạm một khu tập trung. Chắc chắn sẽ hoàn thành mái và sàn trước khi mặt trời lặn!
Sau đó anh ta thậm chí còn không thèm chờ trưởng làng phê duyệt, cứ thế mà phóng ra ngoài không chào hỏi hay lễ nghĩa gì sất. Lạc Long thấy vậy liền cười phá lên. Trước giờ quả thật là ngài ấy rất ít khi chứng kiến được một ai đó tràn trề nhiệt huyết như thế này.
- Quả thật là một người đáng để mong đợi. Con trai cả của ngài cũng thật là thú vị quá đấy, thưa trưởng làng!
- Ha ha, vậy sao? Già đây rất biết ơn, hay là ngài cũng bật mí về bản thân thêm nữa được không? Già đoán là ngài sẽ thú vị hơn thằng con trai của mình nhiều!
Trưởng làng vừa nói xong phần của mình, nụ cười sảng khoái của Lạc Long trước đó cũng dần tắt và trở nên gượng gạo.
Ông ta thay đổi cách xưng hô và gọi Lạc Long bằng “ngài”. Đã vậy còn thẳng thắn yêu cầu ngài ấy tiết lộ thân phận của bản thân nữa chứ!?
- Bị lộ rồi sao? Là từ khi nào chứ?
Lạc Long tự vấn bản thân.
Xai Nha thì mỉm cười như đang nhìn thấu ngài ấy, cho đến khi nhận ra rằng ngài không muốn đáp lời thì ông ta nói tiếp.
- Có thể biết được về yêu tinh và yêu linh, già sẽ loại ngài ra khỏi diện dân thường. Có kiến thức về khí, có khả năng cảm khí và có vũ khí bên mình, già sẽ tạm thời xếp ngài vào nhóm thợ săn và binh lính. Vừa rồi ngài đã thể hiện mình biết về cái khái niệm gọi là kiểm soát tâm trí, già lại nghĩ ngài ít nhất phải là một học giả của một gia tộc có quyền thế cao. Rồi sau khi suy nghĩ kỹ lại, ngài đã có giới thiệu mình tên là Lạc Long nhỉ? Lạc Long… Lạc Việt và long tộc? Tộc Hồ Long đang ở trong vương đô chăng?
Tâm trạng Lạc Long mới đây còn lúng túng thì lại lập tức trở nên nhẹ nhàng và bay bổng như hoa bông gòn trong gió.
Trời ạ, tim ngài ấy xuýt nữa là bị nén dẹp tới nơi rồi. Thì ra từ nãy đến giờ ngài ấy bị trưởng làng suy luận cái tên tự của mình. Lạc Long lén thở một hơi nhẹ nhõm, ngài cố bẻ nét mặt mình lại thành nét hồ hởi và nói với Xai Nha.
- Ha ha ha, đúng là không thể qua mắt được trưởng làng mà! Đúng vậy, tôi chính là một tộc nhân của long tộc, thuộc nhánh tộc Hồ Long đang sống trong vương đô.