- Điều này không hề giống cách mà một lời nguyền hoạt động!
Lạc Long khẳng định sau khi nghe xong câu chuyện của Phú Vĩ và những người khác.
Cậu chàng tên Lan Hao sau đó liền thoát khỏi bộ dạng sầu lo, đánh tiếng hỏi.
- Nếu vậy, theo cậu thì nó là gì?
- Một loại kiểm soát tâm trí bằng khí.
Lạc Long đáp lại, ngữ điệu trong giọng nói của ngài vững như thể đó là điều hiển nhiên.
Vì khi căn cứ theo những gì ngài đã đọc được. Lời nguyền là thứ sẽ đi theo mục tiêu và gây ra trạng thái tiêu cực không thể dứt ra một cách đơn giản.
Nó vốn là một trạng thái bất lợi thuần túy và dựa theo câu chuyện thì đó lại không giống cách mà lời nguyền thường hay hoạt động.
Một giấc mơ có thể gây ra thương tích trực tiếp sẽ giống với trường hợp bị ảo giác và mất kiểm soát hành vi. Nhưng vì tất cả bọn họ đều có cùng một dạng giấc mơ, nên nó sẽ thiên về việc bị kiểm soát tâm trí hơn.
Mà dựa theo những gì được kể, anh chàng tên Lan Hao kia chính là người ít bị kiểm soát nhất trong giấc mơ.
Cũng nhờ vậy mà anh ta đã có thể kịp thời tỉnh dậy, nên không có vết thương nào có thể xem là quá nghiêm trọng trên người anh ta.
Dựa vào điều này thì càng chắc chắn rằng đây không phải lời nguyền.
Sau tất cả thì sự việc này giống như họ bị một ai đó kiểm soát và dẫn dắt trong mơ hơn. Dù vẫn chưa thể lí giải tại sao vết thương lại tương đồng với những đòn tấn công cào cấu, cắn xé của loài sói nhưng có vẻ kẻ này là tay mơ, hoặc chí ít là hắn có lý do gì đó nên đã để họ sống sót đến tận bây giờ.
Lúc này Phú Vĩ nghe thấy kết luận của Lạc Long thì liền lên tiếng thắc mắc.
- Kiểm soát tâm trí bằng khí? Không thể nào! Dù cho có là dị tượng khuếch đại năng lượng vừa mới xuất hiện gần đây, thì nó cũng không cách nào đủ để có thể được sử dụng như thế!
- Thật ra thì có thể đấy!
Lạc Long đáp lại.
Từ trước đến nay, khí vốn luôn là công cụ được các binh lính và thợ săn ở các tộc sử dụng trong các trận chiến.
Dùng để phòng thủ, dùng để tấn công, dùng để tăng cường cơ bắp hay thậm chí là dùng để chữa trị như cách mà Lạc Long đã từng làm.
Mỗi tộc thường sẽ có một hoặc một vài đặc trưng riêng trong cách tận dụng nguồn năng lượng này, nhưng chắc chắn trong số đó sẽ chưa bao giờ có cái khái niệm được gọi là kiểm soát tâm trí.
Có điều, ngoại lệ thì vẫn luôn tồn tại trong các vấn đề.
Lúc này, Phú Vĩ chợt bừng sáng hai mắt như mới ngộ ra điều gì, ông ta hỏi trong khi bản thân đang ngờ ngợ câu trả lời.
- Chờ đã, đừng nói là...?
- Là yêu linh đấy, nhưng khả thi hơn thì yêu tinh cũng là một đáp án đúng!
Sau khi nhận ra đối phương vừa đoán được câu trả lời, Lạc Long cũng không chờ thêm nữa mà cướp lời luôn.
Đồng thời ngài ấy cũng túm lấy Mộc Sâm, rồi giơ lên trước mặt Phú Vĩ cùng những người khác.
Cộng với lời Lạc Long vừa thốt ra, đám thợ săn trước mặt liền không che giấu được nỗi sợ mà bật dậy.
Khoảnh khắc này họ chỉ khác Trợ Mộc ngày ấy ở chỗ là có nhiều kiến thức về các sinh vật huyền bí hơn mà thôi.
Nhưng có lẽ cũng vì biết nhiều hơn Trợ Mộc, nên họ cũng hiểu rõ độ nguy hiểm của chúng.
Nhờ thế mà nỗi sợ bên trong mấy người này lại càng tăng thêm. Chỉ có điều trong sáu người không có ai nhát tới mức phải ngất đi như Trợ Mộc cả.
Riêng Phú Vĩ là dù có hơi sợ nhưng ông ta vẫn giữ được bình tĩnh, không chần chừ mà vận khí truyền vào cây giáo bằng đá của mình.
Cây giáo đá thô sơ sau khi được Phú Vĩ truyền năng lượng để phát ra ngoài thì liền có phản ứng.
Và nếu sử dụng cảm khí thì sẽ không khó để nhận ra lúc này cây giáo như đang được bọc bởi một lớp thủy tinh màu đỏ lấp lánh.
Luồng khí bọc quanh mũi giáo khi này không phải mãnh liệt, cũng không phải nhẹ nhàng. Nó rất bình ổn và cô đọng lại trông cực kỳ rắn chắc.
- Chờ đã, chờ đã! Nó không phải loại gây hại đâu!
Lạc Long bối rối, ngài lập tức giấu Mộc Sâm ra sau lưng mình khi vừa nhận ra Phú Vĩ đang nhắm vào nó.
- Cậu biết trước là chuyện này sẽ xảy ra nhưng vẫn làm vậy đúng không?
Trợ Mộc từ phía sau liền giật lại Mộc Sâm từ tay của Lạc Long, rồi liền đi lên phía trước, anh ta cũng không quên kèm theo vài lời trách móc ngài ấy.
Lạc Long lúc bấy giờ cũng tinh nghịch gãi gãi thái dương rồi cười trừ. Sau đó Trợ Mộc nói tiếp để trấn an nhóm thợ săn của Phú Vĩ.
- Đừng lo lắng, tôi có thể đảm bảo nó hoàn toàn vô hại. Nhìn này!
Anh ta dùng hai ngón tay của mình cầm lấy cái đầu nhỏ xíu của Mộc Sâm. Rồi sau đó vẫy vẫy nó như thể mình chỉ đang cầm trên tay một con búp bê vô tri, vô giác.
Tuy là Mộc Sâm lúc này không giấu đi sự khó chịu của mình, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ đang hơu tay múa chân và bày ra cái vẻ mặt quạu quọ, cau có. Nó hoàn toàn không hề có tí hành động nào cho thấy bản thân nó nguy hiểm cả.
Nhờ thế mà Phú Vĩ đã hạ thấp bớt phần nào sự cảnh giác.
Lạc Long sau khi thấy năng lượng trong cây giáo của Phú Vĩ vơi đi bớt thì ngài liền nói.
- Cứ bình tĩnh, tôi sẽ đảm bảo rằng nó sẽ không gây hại đâu!
Lúc này Phú Vĩ cũng hạ khí cùng đầu mũi giáo xuống, nhưng dẫu vậy thì tay ông ta vẫn giữ chặt cán của nó.
- Được rồi, tôi nói tiếp nhé?
Lạc Long thăm dò.
Lát sau, khi không nhận được lời đáp lại nào nữa, ngài ấy liền đơn phương cho rằng đó là sự đồng ý rồi nói tiếp.
- Theo như những gì tôi được biết, khả năng kiểm soát tâm trí thường chỉ có thể tìm thấy ở các loài yêu linh. Nhưng với câu chuyện mọi người đã kể, sự ảnh hưởng đã gặp phải khi ấy hoàn toàn ở một cấp độ khác với những gì yêu linh có thể gây ra.
Nói đến đây, Lạc Long liền dừng lại một nhịp, ngài thở ra một hơi nặng trĩu rồi nói tiếp.
- Dù không có đủ thông tin, nhưng khả năng cao là đã có yêu tinh trực tiếp khiến việc này xảy ra. Từ sau khi vua Kinh Dương Vương diệt Xương Cuồng, vùng đất này hầu như xuất hiện rất ít việc liên quan tới yêu linh chứ đừng nói đến yêu tinh. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, nếu chúng ta liên kết với dị tượng khuếch đại năng lượng vừa xảy ra gần đây, khả năng cao là đã có một yêu linh nào đó ở gần đây đã tiến hoá thành yêu tinh rồi!
Lạc Long hạ tông giọng và phân tích để cố gắng thể hiện rõ ràng nhất sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Bởi một yêu linh là một mối họa tiềm tàng, nhưng một yêu tinh lại chính là mười hoặc một trăm mối họa tương lai chồng chất lên nhau.
Yêu linh vốn chỉ đáng sợ vì khả năng bòn rút khí, bòn rút năng lượng của vạn vật.
Nhưng yêu tinh thì lại khác.
Sau khi tiến hoá, đa số bọn chúng đều sẽ mất đi khả năng chiếm đoạt khí bẩm sinh.
Nhưng điểm đáng sợ hơn tất thảy ở đây lại là trí khôn, sức mạnh và đặc biệt hơn là một tham vọng to lớn ẩn sâu bên trong chúng.
Xương Cuồng sẽ lại lần nữa là ví dụ điển hình mà ta có thể nhìn vào trong vấn đề này.
Hắn đã từng có thời điểm là một cái cây già nua lớn tuổi, sau đó đã thành công tiến hoá thành yêu linh, rồi theo thời gian lại thuận lợi trở thành yêu tinh với không chút trở ngại.
Lúc này chính là thời cơ mà bất cứ yêu tinh nào cũng mong đợi.
Hắn đã nhanh chóng mạnh lên, tạo dựng cả một thế lực toàn những quái vật đáng sợ, rồi nhanh chóng gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân trên khắp lục địa này.
Bây giờ hễ đi đến đâu, chỉ cần nhắc đến hai chữ “yêu tinh” hoặc “yêu linh” với những người lớn tuổi cùng thời với Kinh Dương Vương, họ chắc chắn sẽ liên tưởng đến Xương Cuồng ngay lập tức.
Đó chính là lý do mà giờ đây mỗi tộc nhỏ đều có sẵn quân đội riêng của mình. Họ sẽ luôn đảm nhiệm vai trò săn lùng và diệt yêu linh trước khi chúng kịp thời tiến hoá.
Nhưng để yên ổn lòng dân thì chỉ có những thế hệ mới của các thợ săn hoặc binh lính mới được truyền đạt thông tin về những sinh vật như thế này.
Còn lại những thứ lưu truyền trong dân gian chỉ đơn giản là các thông tin bị khuyết, được kể lại với tâm thế là các câu chuyện dọa dẫm bọn con nít.
- Là yêu tinh? Vậy mọi người trong làng và em gái tôi thì...
Lan Hao tái mặt, ngữ điệu lắp bắp nói sau khi nghe phân tích của Lạc Long.
Dù là tân binh nhưng Lan Hao cũng là một thợ săn, kiến thức đầu tiên để trở thành thợ săn chắc chắn vẫn luôn là về các sinh vật bí ẩn.
Vậy nên sau khi nghe thấy phân tích của Lạc Long, anh ta chẳng cần quan tâm điều đó là đúng hay sai, có cơ sở hay chỉ là phỏng đoán vô căn cứ. Thứ anh ta nghĩ tới lúc này chỉ đơn giản là sự nguy hiểm của sinh vật vừa được đề cập.
- Cái gì? Làng của mọi người ở gần đây?
- Phải, đúng là làng ở cách đây không xa.
Nghe thấy lời của Lan Hao, Lạc Long không khỏi lộ vẻ hốt hoảng.
Vốn nghĩ là bản thân chỉ cần nán lại đôi chút để tìm cách xử lý vấn đề.
Và cũng bởi vì cho rằng nạn nhân chỉ có sáu người và họ đều ổn, nên ngài ấy vẫn rất thong thả từ nãy đến giờ.
Nhưng khi nghĩ tới ngôi làng cần đến là làng Thụ Xi thì theo miêu tả của Phú Vĩ, có lẽ nó cũng ở đủ xa để không bị ảnh hưởng.
Bởi theo như lời kể thì họ đã ngất đi sau khi nghe thấy tiếng sói tru. Thế nên nếu thật sự có một ngôi làng ở gần đây, hẳn là tất cả bọn họ đều đã bị ảnh hưởng không ít thì nhiều.
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, Lạc Long đã lập tức cùng Trợ Mộc gấp rút chạy đến ngôi làng kia với người dẫn đường là Lan Hao, bởi lúc này chỉ có anh ta là người có ít thương thế nhất.
- Lan Hao, anh dẫn đường đi! Còn mọi người cứ đợi vết thương ổn rồi hãy di chuyển, chúng tôi sẽ đi xem tình hình trước.
Thế là cả ba người họ gấp rút di chuyển về làng. Mãi đến tận nửa tiếng sau thì bọn họ mới đến được nơi.
Lúc này Trợ Mộc và Lan Hao đều ướt đẫm lưng áo, tim thì dồn dập như nhịp trống hội xuân. Cả hai cúi gằm mặt xuống, hay tay chống hai gối mà cố điều hòa nhịp thở.
Chỉ có mỗi Lạc Long là khỏe khoắn khác hẳn, ngài ấy sau đó cũng đảo mắt quan sát xung quanh. Và theo như những gì có thể chứng kiến được lúc này, những phỏng đoán của Lạc Long trước đó có vẻ đã đúng.
Mọi người trong làng mỗi người một vết thương, mỗi người một nét hoảng loạn và hiện đang tụ tập rất đông trước nhà của trưởng làng, ngôi nhà có khoảng sân lớn nhất.
Những người trẻ thì tụ tập với nhau bàn tán, những người già thì ngồi một chỗ lắc đầu trông ngán ngẩm không thôi.
Có vẻ họ đang cố gắng để tìm một lời giải thích cho sự việc lần này và trưởng làng chính là sự lựa chọn tối ưu nhất mà họ có thể nghĩ đến.
Bỗng từ trong đám đông, một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi chạy đến và kéo tay Lan Hao thật mạnh, cô ta vội vã nói lớn.
- Mày còn ở đây làm gì? Về xem em gái mày nó bị gì kia kìa!
- Cái gì? Mai Xuyên xảy ra chuyện gì rồi?
Một hơi sâu vừa hít vào thì đã được thở ra kèm theo một câu hỏi. Vậy nhưng Lan Hao lại chẳng hơi đâu mà chờ đợi câu trả lời!
Anh ta cắm đầu phóng một mạch xuyên qua đám đông rồi chạy thật nhanh về nhà. Chỉ là vừa mới đến trước cửa thì từ đâu một cơn buồn nôn xuất hiện, ép anh ta nôn đầy ra đất.
- Ọe...
Hơi thở thì loạn từng đợt dài ngắn không kiểm soát, nhịp tim thì vồ vập và mạnh bạo như khiến việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lan Hao trước đó chỉ mới nghỉ ngơi được một lát mà giờ đã phải tiếp tục chạy nước rút thêm một đoạn về nhà thì tình trạng như thế cũng là không thể tránh khỏi.
Bởi khi hoạt động mạnh, máu sẽ được tăng cường vận chuyển tới cơ bắp và những bộ phận quan trọng của cơ thể như não, tim và phổi. Vì thế mà việc máu chảy tới các cơ quan của hệ tiêu hóa sẽ bị giảm đi đáng kể. Điều này sẽ làm gián đoạn quá trình tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, dẫn tới những triệu chứng buồn nôn như của Lan Hao.
Lúc này Lạc Long cũng đã kịp thời ở bên cạnh Lan Hao và dùng khí để ổn định lại nhịp tim lẫn một vài cơ quan khác giúp anh ta.
Đây chính là phương pháp ngài ấy thường dùng để ổn định lại cơ thể sau những lần hoạt động mạnh. Phương pháp này còn được gọi là lưu thông huyết mạch.
Mãi cho đến một lát sau, khi xác nhận rằng đã ổn thì cả hai mới bắt đầu bước vào bên trong nhà để xem tình hình của cô em gái.
Căn nhà này so với nhà của Trợ Mộc nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không hẳn, nhưng trông thì có lẽ vẫn còn sơ sài hơn về nhiều mặt.
Điển hình như vách thì chỉ được đan lại bằng lá, vật dụng trong nhà chỉ có vài món được đục, đẽo một cách thô sơ.
Nếu đem so với ngôi nhà của một lạc dân bình thường khác thì thật chỉ có kém hơn.
Nhưng ít ra thì ngôi nhà này chỉ có hai anh em trẻ tuổi sống ở đây, nên nói thiếu thốn thì cũng không hẳn. Và có lẽ với hai người họ thì nhiêu đây đã đủ rồi cũng nên!
Sau đó, Lạc Long liền sử dụng cảm khí lên người Mai Xuyên với ý muốn kiểm tra xem có gì đáng ngờ hay không.
Nhưng ngài ấy còn chưa kịp hành động thì Lan Hao đã khẩn trương chạy đến với ý định lay em gái mình dậy.
Tầm nhìn bị che thì muốn nhìn cũng không nhìn được, Lạc Long đành đứng cạnh bên mà chờ Lan Hao bình tĩnh lại đôi chút.
- Mai Xuyên, Mai Xuyên à! Em sao thế? Mau tỉnh dậy đi em!
Lan Hao cứ thế mà kêu gọi đứa em gái của mình trong giàn giụa hai dòng nước mắt. Nhưng sau cùng thì có vẻ chuyện đó cũng là vô ích, cô bé hiện giờ vẫn đang một mực đắm chìm trong giấc mộng không rõ tên.
Dù cho Lan Hao có gọi lớn như thế nào, dù anh ta có đánh thức em gái mình ra sao thì nó vẫn chưa thể xem là đủ.
Lúc này, Lạc Long tiến tới và xốc Lan Hao dậy, ngài nhìn anh ta và nói.
- Có thể để tôi xem tình trạng của em ấy chứ?
Lan Hao ướt nhòe hai mắt, mếu máo nói không nên lời. Anh ta chỉ đơn giản là gật đầu lia lịa trong khi đang cố lau hai hàng lệ không ngừng tuôn.
Ngay sau đó thì Trợ Mộc vừa may cũng đã đến nơi, đi cùng anh ta lúc này là người phụ nữ kéo tay Lan Hao trước đó cùng với một cụ già.
Cụ này nét mặt nhăn nhúm, da thịt thì không được bao nhiêu, chiều cao lại càng không đáng kể do chiếc lưng sớm đã bị còng. Nhưng có một điểm đặc biệt khiến Lạc Long không thể nào không chú ý đó là chiếc mũ đặc trưng mà cụ ông này đang đội.
- Trông nó cũng có nét giống với vương miện...
Ngài ấy thầm nghĩ và cố lục lại ký ức. Nhưng thứ đầu tiên mà ngài liên tưởng ra được lúc này, cũng chỉ có duy nhất chiếc vương miện đậm đặc năng lượng luôn lơ lửng trên đầu của cha mình.
Trong bộ máy giai cấp của xã hội Xích Quỷ, ngoài Kinh Dương Vương là người đang sở hữu một chiếc vương miện độc nhất để tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực của mình. Thì song song đó các vị vương, hầu, tướng và trưởng làng của các tộc cũng có một chiếc mũ đặc trưng riêng.
Tuy rằng chúng thường chỉ được làm bằng những nguyên liệu thô sơ như vải, da, lông chim, xương xẩu,... Nhưng khi ở trên vùng đất của mình, những chiếc mũ ấy chính là biểu tượng của quyền lực mà họ đang nắm trong tay. Thời điểm duy nhất mà bọn họ hầu như chưa từng đội đến chiếc mũ của mình là những lúc được triệu tập vào vương cung.
Cũng vì thế mà Lạc Long chưa dám khẳng định vai vế của cụ ông trước mắt bởi bản thân ngài thậm chí còn chưa từng thấy qua chiếc mũ nào khác ngoài cái của cha mình. Vậy nên khi nhìn thấy cụ già này, ngài ấy chỉ cúi nhẹ người để tỏ vẻ tôn kính rồi nói lời chào với ông ấy.
- Xin... Xin chào ạ!