Ánh hoàng hôn đỏ hồng áo lên ngôi làng tên Viên sự ấm áp cuối cùng trước khi bao trùm lên đó là một màn đêm đầy lo âu, thấp thỏm.
Lúc này, Xiết Hữu đang cùng các trai tráng trong làng gấp rút xây dựng một khu tập trung ở mảnh đất bên cạnh.
Chỉ có điều vào khi ấy, những người này dường như đã được chọn ra một cách không có sàng lọc. Họ chỉ đơn giản là tự đánh giá vết thương, nếu thấy bản thân bị thương không quá nặng thì sẽ lập tức tham gia vào nhóm xây dựng.
Và hiển nhiên là trong số đó cũng có vài người khá là chủ quan, vì thế mà họ đã bị Trợ Mộc điên cuồng đuổi theo để sơ cứu cho bằng được mới thôi.
Sau đó mọi người đều tất bật làm công việc của mình sao cho hiệu suất cao nhất có thể.
Chẳng mấy chốc, tấm rèm cửa ở nơi chân trời cũng đã được kéo xuống và che đi sắc màu ấm áp của hoàng hôn.
Khi này, một vài ngọn lửa được thắp lên tại khu tập trung vừa mới được xây dựng. Các Lạc dân của làng Viên tụ tập lại thành nhiều nhóm rồi cùng nhau quây quần bên đống lửa. Bọn họ chỉ là được gọi tới đây rồi phổ biến cho một vài điều, đại loại như nếu gặp giấc mơ hôm qua thì hãy cố để tỉnh giấc, nếu thành công thì phải đánh thức những người xung quanh dậy.
Cũng nhờ vào sự khéo léo trong lời nói của trưởng làng mà chuyện này dường như đã hóa thành một điều gì đó không quá đáng ngại, khiến mọi người trong làng cũng vơi đi phần nào sự bất an.
Vào lúc này thì Trợ Mộc và Lạc Long cũng đang ngồi cùng với nhóm người của trưởng làng Xai Nha. Và cũng chỉ duy nhất nhóm của họ là không thể tìm thấy được sự rôm rả như bầu không khí xung quanh.
Mỗi người trong số họ đều trầm ngâm và hòa mình vào sự lo âu riêng của bản thân. Đôi lúc thì thở dài, vài khi thì đảo mắt qua lại nhìn nhau. Dù rằng những người ngồi ở đây ngoài Lạc Long và Trợ Mộc thì đều đã từng trải qua giấc mơ đó, đồng thời cũng là những người ít bị thương nhất. Nhưng chỉ với bấy nhiêu thì vẫn chưa thể xem là đủ để họ có thể thoải mái và không bận tâm được.
Các Lạc dân của làng được phổ biến tích cực bao nhiêu thì nhóm người đang ngồi ở đây lại mang tâm trạng u ám, tiêu cực bấy nhiêu. Từng người trong số họ cảm giác được lồng ngực của mình đang ngày càng nặng hơn, đến cả việc thở cũng trở nên không tự nhiên như thường ngày.
Bỗng nhiên, Lan Hao lên tiếng. Anh ta hướng mắt về phía Lạc Long hỏi.
- Chuyện này... Liệu sẽ ổn chứ?
Ngay lập tức, mọi người cũng đổ dồn sự chú ý sang Lạc Long và một lần nữa mong chờ. Họ biết rõ rằng dù có hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời hiển nhiên vẫn sẽ như vậy. Nhưng chí ít thì nó cũng sẽ mang theo đâu đó đôi ba sự an tâm, nên cũng đáng để họ lắng nghe thêm nhiều lần nữa.
- Ừm, sẽ ổn thôi. Với cách mà con yêu tinh kia hành động thì tôi không nghĩ nó sẽ làm gì quá trớn đâu! Hoặc ít nhất là cho tới khi nó nhận ra chúng ta đang nhắm vào nó.
Rồi một lần nữa, tất cả mọi người đều trở lại không gian suy tư riêng của mình. Nhưng chẳng mấy chốc điều mà bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện. Từ sâu phía trong của khu rừng ào ra là một âm thanh nhức nhối, chói tai cực độ.
- Cái này... Nghe như tiếng sói tru nhưng nó lại...
Lạc Long khó khăn nói với hai tay đang cố bịt kín lỗ tai của mình lại. Có điều chỉ bấy nhiêu đó nỗ lực vẫn là chưa đủ hiệu nghiệm. Ý thức của ngài liền trở nên mơ hồ, rồi đến cả mí mắt cũng sụp xuống nhanh chóng mà không tài nào chống cự được.
Lúc này đây, cả khu tập trung đều xuất hiện tình trạng tựa như Lạc Long, đều đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ một cách mau lẹ. Và đúng như những gì mọi người đã đoán trước đó, lần này cũng xảy ra trường hợp y hệt. Bất cứ một ai trong số những người nghe thấy tiếng sói tru đều phải đang trải qua một cơn ác mộng. Nhưng dù bản thân hiện đang ở trong một giấc mộng, tâm trí Lạc Long cũng không tránh khỏi trở nên mơ hồ.
Ngài khó khăn chống tay xuống đất để cố không bị ngã ra sau, dù cho bản thân hiện đã đang ngồi bệt dưới đất.
Mãi sau khoảng nửa phút, cơn choáng trong đầu ngài cũng dần vơi đi, tầm nhìn từ một màu đen thăm thẳm lúc này mới bắt đầu được soi rọi với thứ ánh sáng lờ mờ như ánh trăng của bầu trời quang mây. Ngài vươn tay về phía trước, lấy tảng đá lớn làm điểm tựa rồi đứng dậy.
- Cảm giác lúc cử động cứ sượng sượng thế nào ấy nhỉ?
Lạc Long vừa nói, vừa vươn vai, xoay khớp để cố gắng tìm thêm cảm giác cho cơ thể. Bởi lúc này ngài cũng đã nhận ra bản thân đã hoàn toàn rơi vào giấc mộng mà người trong làng nhắc đến. Nên việc cố gắng thích nghi với môi trường mới lạ này cũng phần nào là vì sự an toàn của bản thân.
Sau một khoảng thời gian ngắn cảm nhận cơ thể, Lạc Long liền bắt đầu chuyển sang nhìn nơi này bằng một con mắt khác, hay nói đúng hơn là cảm nhận xung quanh bằng phương pháp cảm khí.
- Quả đúng như mình nghĩ, luồng năng lượng trực tiếp xâm nhập vào ý thức của mình từ bên ngoài. Giấc mơ này cũng hoàn toàn được tạo ra thông qua đó chăng?
Lạc Long ngay lập tức nhận ra được phần nào vấn đề nhờ cảm khí. Bởi với tình huống bình thường, cảm khí luôn giúp cho ngài cảm nhận được tất cả các loại năng lượng ở môi trường xung quanh. Và lúc nào cũng vậy, luôn luôn chỉ có một kết quả đó chính là sự đa dạng về hình thái năng lượng.
Cây cỏ thì có năng lượng của cây cỏ, sỏi đá thì có năng lượng của sỏi đá,... Dù ít, dù nhiều thì vạn vật trên đời này luôn có sự khác biệt về hình thái năng lượng của nó.
Lạc Long cũng chỉ đơn giản là đang xác nhận lại và phần nhiều là muốn thử khám phá xem nơi này được tạo ra như thế nào. Từ tảng đá cho tới cọng cỏ, từ mùi đất cho tới cơn gió nhẹ lướt qua da. Bất cứ thứ gì đang hiện hữu xung quanh Lạc Long lúc này đều cho thấy chúng có cùng một dạng hình thái năng lượng.
Dẫu vậy thì ngài ấy cảm thấy thứ năng lượng này có đôi chút khá mông lung. Kiểu như kẻ gây ra những chuyện này vẫn chưa đủ thành thục nên không gian nơi đây nói ảo thì cũng không ảo, mà nói thực thì chưa thể xem là thực.
Nếu như bây giờ đem đi so sánh năng lượng của những thứ bên trong giấc mộng này với những thứ ở bên ngoài thế giới thật thì đúng là khác nhau một trời, một vực.
Ở thế giới thực, một viên sỏi nhỏ thôi cũng đã có đủ sự phức tạp trong hình thái năng lượng để ăn đứt cái sự đơn giản của không gian mộng mị này rồi.
Chính vì nhìn ra điểm đó mà Lạc Long vẫn hành động như thường lệ, ngài ấy lập tức thử sử dụng khí của mình để học theo sao cho giống với những thứ trong không gian nơi này.
Dẫn khí, khống chế khí, rồi kiểm soát nó. Mọi thứ đều đang dần trở nên hoàn hảo, nhưng sau đó đáp lại sự hoàn hảo ấy thì lại không có phản ứng gì xảy ra.
- Mình làm sai cái gì đó rồi chăng?
Lạc Long thắc mắc và liền rơi vào trầm tư, ngài cố gắng đưa ra thật nhiều giả thuyết để tìm cách kiểm soát nơi này. Nhưng đến cùng, dường như đã có gì đó cố gắng làm khó khiến ngài ấy chật vật một hồi khá lâu.
Theo như phán đoán thì hẳn đó chính là do một nguồn năng lượng khác đã trực tiếp can thiệp vào từ bên ngoài. Vậy là Lạc Long đã khéo léo dùng khí của mình để tỏa ra tương tự một lớp ngăn cách, nhờ vậy mà thử nghiệm của ngài ấy cũng thành công không ngoài dự định.
Khi lớp ngăn cách được dựng lên thì đó cũng là lúc mà tâm trí của ngài như được buông lỏng. Khả năng kiểm soát khí và trí tưởng tượng của Lạc Long lúc này cũng càng tăng thêm sự liên kết với nhau hơn.
Giờ đây, bên trong bàn tay đang ngửa lên của Lạc Long bỗng có một bông hoa trắng liền nhanh chóng đâm chồi và nở rộ. Dù chỉ là trong thoáng chốc thôi, nhưng điều này cũng đã trực tiếp khiến lông tóc của Lạc Long dựng đứng hết cả lên.
- Ôi trời... Sẽ ra sao nếu mình sao chép được hình thái năng lượng của những thứ bên ngoài nhỉ?
Ngài ấy bất giác nở một nụ cười khi đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên.
- Ai đó?
Lạc Long chợt bóp chặt bông hoa đang trong tay mình rồi nói lớn, đồng thời cũng nhìn xa xăm vào màn đêm đen kịt phía xa.
Câu hỏi vừa rồi, từ đầu cũng chỉ là để xác nhận cho có lệ.
Vốn dĩ ngài ấy đã biết rằng mình sẽ phải chạm mặt với một thứ gì đó khác... Đại loại như một con sói như mọi người kể chẳng hạn. Nếu tâm trí đã bị kiểm soát, sẽ không lạ nếu các tình huống diễn ra trong giấc mộng này không theo ý chủ sở hữu của cơ thể.
Việc ngài ấy có thể kiểm soát được giấc mộng của mình phần nào cũng là nhờ lớp ngăn cách được tạo ra bằng khí kia.
Nó đã thành công chặn đi chút ít sự kiểm soát ở bên ngoài và nhờ vào đó mà Lạc Long đã có thể tạo ra được những gì mình muốn.
Bất chợt, một luồng thông tin như thể từ hư vô thoáng cái đã chảy thẳng vào tiềm thức của Lạc Long khiến ngài ấy giật nảy mình.
- Cái... Cái gì vậy? Một bức tường đá, có đầu sói?
Lạc Long mơ hồ không hiểu chuyện gì vừa diễn ra khi luồng thông tin chợt xuất hiện. Rồi chẳng mấy chốc, trước mặt liền có một bức tường đá cao hơn năm mét trồi lên từ mặt đất. Nó khiến không gian xung quanh không ngừng rung chuyển một cách dữ dội.
Sừng sững trên đó là một cái đầu của một con chó sói trông như được điêu khắc rất chi tiết và có nghề, cực kỳ giống lượng thông tin vừa xuất hiện mới đây.
Lạc Long lùi về sau hai bước sau cảnh tượng vừa rồi, ngài chau mày rồi vội lau đi những hạt mồ hôi đọng trên thái dương.
- Hiểu rồi, vậy ra khi thứ năng lượng bên ngoài không tạo ra được gì vì đây là tiềm thức của mình, thì nó lại có thể buộc mình tạo ra thứ mà nó muốn.
Lạc Long lẩm bẩm trong sự hoài nghi.
Ngay sau đó, sự việc vừa rồi lại một lần nữa tiếp diễn. Một luồng thông tin cứ thế ào ạt chảy vào tiềm thức của ngài khiến ngài ấy lần nữa lại tạo ra thứ mà mình không mong muốn.
Lần này thứ xuất hiện vẫn là một bức tường đá, chỉ có điều nó không trồi lên từ mặt đất nữa, thay vào đó là rơi thẳng xuống từ trên trời với vận tốc cực nhanh.
Cũng may là nhờ vào việc thông tin bên ngoài muốn thực hiện điều gì cũng phải thông qua Lạc Long nên ngài ấy đã có thể nhanh chóng phản ứng lại.
Hai chân ngài giữ tư thế tấn vững vàng hơn cả kiềng 3 chân, hai tay đón lấy bức tường đá lại dễ như thể có thể gánh cả trời.
Việc đưa tay đỡ cái thứ trông nặng trịch này ban đầu cũng chỉ là do phản xạ, Lạc Long vốn chưa từng có ý nghĩ bản thân có thể chịu được kích cỡ lẫn vận tốc rơi của bức tường này đâu.
- Ôi, chết tiệt, thì ra đây là sức mạnh của niềm tin. Quả nhiên là chỉ trong mơ mới có.
Nói bâng quơ trong niềm phấn khích, lúc này ánh mắt ngài vô tình lại lướt qua một thứ gì đó trông rất kỳ dị.
Mõm sói, lông sói, đuôi sói,... Những đặc điểm đó vậy mà lại đi kết hợp với dáng đứng của con người.
Lạc Long liền nhận ra nó chắc chắn chính là một con yêu đã thành tinh.
Thế là ngài ấy đã liền hất bức tường đá trên tay mình xuống rồi di chuyển lùi về sau.
Dù ngoại hình của đối phương trông khá dị hợm nhưng kích cỡ thì chỉ ở mức ngang với một đứa trẻ mới tập đi.
Cơ thể nó thì ốm tong teo như thể bị bỏ đói lâu ngày, trông thật sự rất thiếu sức sống. Nhưng Lạc Long sẽ không vì vậy mà đánh giá thấp đối phương.
Từ sỏi đá cho tới các lùm cây, bất cứ thứ gì đối phương và chính ngài ấy có thể dùng để làm vũ khí thì sẽ được ngài ấy đặc biệt chú ý đến.
Dẫu biết con yêu tinh kia có thể biến ra từ hư vô một thứ nguy hiểm như cái bức tường đá trước đó, nhưng ngài ấy vẫn đã thận trọng quan sát xung quanh như một phản xạ vô điều kiện.
Sau đó, sinh vật dị hợm là sói với dáng đứng của loài người đã không chần chừ thêm nữa mà lao tới Lạc Long. Ngài ấy thậm chí còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy con quái vật kia giờ đây chỉ còn lại dư ảnh.
Nhưng trước đó, có vẻ như hành động vừa rồi của nó cũng được tạo ra nhờ vào tâm trí của Lạc Long nên ngài ấy đã thành công né đòn ngay lập tức. Kết quả khá là xuýt soát khi móng vuốt của đối phương đã kề sát vào cổ ngài ấy. Xem ra nhờ vào sự nhạy bén bẩm sinh mà ngài ấy đã có thể phản ứng như vừa rồi.
Chỉ là người dân của làng Viên sẽ ra sao đây? Dù cho họ có biết trước hành động bất thường của đối phương thông qua đặc tính của giấc mơ thì cũng không có gì có thể chắc chắn rằng sẽ có ai đó phản ứng lại kịp.
Theo lời của người dân trong làng và khi kết hợp với tình trạng các vết thương trên người họ, Lạc Long đã từng nghĩ mục tiêu của chúng không phải là tàn sát.
Nhưng thật sự là chúng không có ý định đó chứ?
Cái thứ trước mặt ngài ấy thậm chí còn không thèm giấu đi sát khí của nó nữa kìa.
- Trời ạ, sao mình lại đi suy đoán ý định của một con quái vật cơ chứ?
Lạc Long tự vỗ vào trán mình để cố lấy lại sự thông suốt. Ngài trừng mắt nhìn vào con sói thành tinh.
- Tới đi chó con, tao sẽ đánh với mày đến khi có người...
Lời nói còn chưa kịp dứt, một cơn đau bất ngờ xuất hiện. Lỗ tai Lạc Long nhói lên như bị ai đó bấu vào. Cơn đau trực tiếp khiến ngài ấy bất ngờ tỉnh dậy và thoát ra khỏi giấc mơ quái dị kia.
Lúc này, ngài đưa tay lên và gọn gàng chộp lấy Mộc Sâm đang lủng lẳng ngậm lấy vành tai của mình.
Trước đó, Lạc Long đã có thử giao tiếp với củ sâm thành tinh này và xác nhận là nó hiểu được ý của mình. Vậy nên ngài đã tận dụng điều đó và bảo nó gọi mình dậy nếu nó không bị ảnh hưởng.
- Nhờ mày đánh thức chứ không bảo mày xơi tao nhé!
Nói xong vài câu hờn trách, Lạc Long liền đặt Mộc Sâm xuống và tiến đến chỗ vũ khí của mình, Ngạo Long Thạch Trụ.
Ngài quay lại hỏi Mộc Sâm.
- Mà mày gọi tao dậy ngay lập tức hay mất một lúc lâu sau đó mới đánh thức tao vậy?
Mộc Sâm nghe thấy câu hỏi, nó liền đưa tay gãi cằm như đang suy nghĩ. Xem ra việc không thể nói đã gây cản trở dù nó có thể hiểu được ý của Lạc Long.
Thế là sau một vài giây, Mộc Sâm liền lon ton chạy lại chỗ của Trợ Mộc, nơi mà nó đã ngồi trước khi mọi người đã bất tỉnh vì tiếng sói tru.
Sau đó thì nó lại lon ton chạy từ chỗ đó tới chỗ của ngài và ngoạm một phát thật dứt khoát vào vành tai của Xiết Hữu, người đang bất tỉnh ở vị trí cạnh Lạc Long lúc trước.
À, thì ra là nó muốn nói rằng nó đã hành động ngay lập tức. Có điều là câu trả lời cồng kềnh này đã vô tình giúp cho Xiết Hữu tỉnh giấc, vậy nên Lạc Long liền nói với anh ta.
- Anh tỉnh rồi thì đánh thức mọi người giúp tôi!
Sau đó ngài chuyển ánh mắt sang Mộc Sâm.
- Còn mày thì đừng có làm cái trò vừa rồi nữa đấy!