Bầu không khí ngày một trở nên nặng nề bởi sự xuất hiện của sinh vật được cho là ngạo long.
Và với những gì được biết, Lạc Long khẳng định đây không phải là tình huống có thể dễ dàng vượt qua.
Trông con ngạo long có vẻ vẫn còn đang bất động, nhưng thậm chí có là vậy thì cả Lạc Long và Trợ Mộc vẫn không dám làm gì khác, rõ ràng là nó quá mạo hiểm.
Những giọt mồ hôi lấm tấm đọng trên trán và thái dương, sau đó dần tích tụ nặng hơn rồi lăn xuống. Lạc Long chậm rãi lau đi vệt mồ hôi của mình một cách từ tốn.
Còn về phía Trợ Mộc thì hiện tại anh ta vẫn đang cố víu lấy vai của Lạc Long và nép gọn ở phía sau ngài.
Tuy là anh ta có vẻ đang cố giấu bản thân đi, nhưng hình như nó không hiệu quả cho lắm. Bởi cả hơi thở lẫn nhịp tim của anh ta đều đang dồn dập cứ như là đang cố bán đứng chính mình vậy.
Cả hai thiếu niên trẻ cứ giữ nguyên tư thế mà đứng như vậy, đều một mực bất động trong khoảnh khắc đó.
Mãi một lúc sau, hình dạng của sinh vật phía trước mới trở nên rõ ràng hơn từng đường, từng nét một.
Màu sắc trên cơ thể nó cũng đã thay đổi từ vàng kim thành trắng tuyết.
Bốn chân thì mọc thêm các nhánh gai nhọn tại các khớp, tựa như phiên bản nhỏ của chiếc sừng trên đầu.
Thân người của nó tuy nói là ngựa nhưng lại không hề có lông. Thay vào đó là những lớp vảy cứng cáp, trông hệt như những mảng kim loại của một bộ giáp sắt.
Ở phía giữa ngực lúc này vẫn còn đang lấp ló ánh hào quang đỏ nhạt mà Lạc Long đã từng nhận ra trước đó.
Tuy rằng ngài ấy vẫn đang giữ độ cảnh giác ở mức cao nhất có thể, nhưng ngài vẫn không khỏi trầm trồ mà bất giác cảm thán một câu.
- Tuyệt thật, xác định là ngạo long rồi!
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Lạc Long lúc này còn chưa kịp thay đổi thì con ngạo long đã liền có biến hóa, nó như đang phản ứng lại với lời nói của ngài.
Trước đó, nó vốn trông như một bức tượng đá cứng nhắc mà giờ thì như đã hóa thành bức tượng rơm, trở nên mềm mại thấy rõ.
Các khớp của tứ chi nó như đang thả lỏng. Lông đuôi thô cứng lúc trước lại bắt đầu mềm mại như tóc mây. Vị trí có ánh sáng đỏ kia giờ lại đang liên tục giãn nở, hệt như cách mà lồng ngực một người nhấp nhô khi đang hô hấp.
Và sau cùng chính là đôi mắt xanh lục đã được mở to đang trừng trừng nhìn lấy hai thiếu niên.
Đôi mắt đáng sợ ấy đã ghim lấy hai người họ được một lúc lâu. Nhìn qua thì chắc hẳn là có ý dọa nạt, nhưng trông cũng giống như nó đang quan sát tỉ mỉ cả hai.
Sau đó, nó liền chuyển hướng ánh mắt lên trần của hang động.
Con ngạo long ngẩng cao đầu, đợi được thêm một lúc thì nó liền hé miệng.
Chợt một âm thanh lớn bất ngờ phát ra.
- Nó đang gầm sao?
Lạc Long tự hỏi khi hai tay đang bịt lấy tai của mình.
Âm thanh này mới đầu nghe có vẻ như là tiếng gầm, nhưng dần dà về sau thì âm độ của nó ngày càng cao lên đến đáng sợ.
Nó đã trực tiếp khiến không gian xung quanh rung chấn dữ dội, cứ như là đang có một ngọn núi lửa ở gần đây sắp phun trào vậy!
Bụi bặm bám xung quanh trần hang cũng vì cơn rung chấn mà rơi xuống, một vài kẽ hở bởi thế mà tràn ra đủ các loại côn trùng khác nhau.
Trợ Mộc dù đã phục hồi được kha khá nhưng lúc này anh ta vẫn không cách nào có thể đứng vững như cách mà Lạc Long đang làm được.
Người thì khụy gối, hạ trọng tâm để thăng bằng. Người thì cố bấu víu lấy bạn đồng hành như một điểm tựa.
Cả hai đồng thời nuốt ngụm nước bọt, sống lưng cũng bắt đầu có cảm giác lạnh hơn vì cảm nhận được điềm xấu sắp xảy đến.
Thứ âm thanh kinh khủng này vẫn tiếp tục kéo dài, nhưng có vẻ nó không ảnh hưởng trực tiếp đến hai người bọn họ.
Hoặc ít nhất là cho đến bây giờ thì màng nhĩ của cả hai vẫn ổn chứ không bị tổn hại chút nào.
- Nhưng con ngạo long này sẽ tiếp tục như thế trong bao lâu nữa chứ?
Lạc Long tự hỏi với đôi mày chau lại.
Vì dù cho lỗ tai của hai người họ không bị ảnh hưởng gì nhiều bởi thứ âm thanh đó, nhưng thử nhìn sang Trợ Mộc mà xem!
Trông anh ta lại có vẻ như sắp nôn mửa tới nơi rồi.
Anh ta cứ ôm ngực và nén cơn nhợn của mình từ nãy đến giờ, có lẽ đã được vài lần rồi chứ không ít!
Xem ra là dù không có tác động trực tiếp, nhưng cơ thể vẫn sẽ có cảm giác khó chịu nếu phải nghe thứ âm thanh này một thời gian dài.
Nhưng chỉ sau mười hơi thở, bầu không khí liền một lần nữa trở nên im bặt.
Có điều, đầu của con ngạo long vẫn giữ tư thế ngẩng cao như cũ. Có vẻ như nó đang chờ một điều gì đó sau khi rống lên điên cuồng.
Lạc Long và Trợ Mộc lúc này cũng hiếu kỳ mà ngước nhìn theo.
Khi đó, những kẽ hở trên trần của hang động, nơi vốn là nguồn sáng duy nhất của chỗ này giờ đang rò rỉ và dần bị lấp đầy bởi một làn khói trắng đặc quánh.
Làn khói này như thể đang có chủ ý tiến vào đây từ bên ngoài, sau đó chúng không khác gì một dòng thác cứ thế mà đổ ào xuống.
Nhưng kỳ lạ thay, nếu đã chảy xuống thì đáng lẽ nó phải theo một phương thẳng đứng mà rơi mới đúng.
Đằng này, làn khói ấy trong lúc đang chảy xuống giữa chừng thì cứ như bị ai đó bẻ gãy lộ trình rồi ngoặc sang bên, sau đó liền hướng đến chỗ con ngạo long đang đứng.
Làn khói này di chuyển ngày càng kỳ lạ, cứ như thể nó có ý thức riêng vậy.
Nó từ từ, chậm rãi mà bay lại chỗ con ngạo long rồi lập tức quấn quanh tạo thành một dải lụa trắng.
Sau đó, làn khói trắng này liền có chút thay đổi.
Trông có vẻ như lượng khói đã bị loãng hơn trước rất nhiều.
Hình như nó đang hòa nhập dần với thân thể con ngạo long rồi liền biến bản thân thành một phần của sinh vật cao quý đó.
Cả cơ thể con ngạo long lúc này đã bị làn khói trắng quấn lấy và tạo nên một hình dạng mới khác xa trước đó.
Ban đầu thì cứng đờ, thô kệch như bức tượng đá. Sau đó thì có đôi chút mềm mại và linh hoạt hơn khi có thể di chuyển. Và bây giờ thì nó lại trở nên bồng bềnh hệt như một đám mây trôi nơi tiên cảnh.