Sau một khoảng thời gian đi đi lại lại trong rừng, hai người Lạc Long và Trợ Mộc cuối cùng cũng đã về đến làng, nơi mà Trợ Mộc đang ở.
Ngôi làng này vị trí nằm ở phía đông bắc của khu rừng. Nó là một khu vực thưa thớt cây cỏ được bao quanh bởi một vách đá rêu khá dốc. Và nếu ta có thể nhìn từ trên xuống thì nó sẽ trông hệt như một nửa mặt trăng đã bị ai đó bắn rơi xuống đây được hàng trăm năm rồi vậy.
Có vẻ người dân ở nơi này chỉ mới khai hoang và đến đây ở, vì trông ngôi làng vẫn còn khá mới từ cổng làng cho tới các ngôi nhà sàn gỗ xung quanh.
Lạc Long khi này liền chú ý nhìn vào những thanh gỗ được đan với nhau một cách đơn giản để làm hàng rào gần đó, ngài hỏi Trợ Mộc.
- Ngôi làng này có vẻ mới nhỉ? Gỗ không có dấu hiệu bị cũ đi theo thời gian!
- À, về cái đó thì không đâu, thật ra là chúng tôi vừa mới thay lại đó!
Trợ Mộc quay người lại nhìn Lạc Long, biểu cảm có lộ ra đôi chút tự hào nói.
- Từ khi lão già Nham Thiêm đến đây, ông ta đã giúp đỡ rất nhiều cho làng của chúng tôi! Nào là sửa sang lại ngôi làng, nào là săn bắt thú rừng để dự trữ và chia sẻ thịt cho mọi người, và cả lần đánh với con hổ mới đây nữa! Ông ta thật sự rất tuyệt đó!
- Đánh với hổ sao? Đúng là tuyệt thật nhỉ?
Lạc Long khá ngạc nhiên hỏi và ngài cũng không quên tán thưởng người được nhắc đến là Nham Thiêm.
Trợ Mộc tiếp tục nói với biểu cảm tự hào vẫn chưa kịp nguôi.
- Phải chứ? Dù con hổ lúc đó không to như con hôm nay chúng ta gặp, nhưng để đấu với một con hổ thì cả làng tôi chỉ có ổng là có thể thôi!
- Vậy anh tìm thuốc là để trị thương cho ông ấy bởi trận chiến với con hổ đó?
Lạc Long ngay lập tức nắm bắt được và hỏi Trợ Mộc.
- Ừa, dù gì thì đây cũng là việc duy nhất mà tôi giỏi! Chỉ có điều số cây thuốc của tôi đều đã đi tong lúc bơi qua sông rồi!
Trợ Mộc thở dài ca thán.
Lạc Long cũng thừa thấy được tấm lòng của Trợ Mộc, vậy nên ngài đã liền đánh tiếng ngỏ ý muốn giúp đỡ. Bởi dẫu sao thì ngài ta cũng đã từng sử dụng khí để trị thương cho chính mình.
Chỉ có điều đó là trị cho chính bản thân mình chứ không phải là trị cho người khác. Nhưng vì lý do gì đó mà ngài ấy cảm thấy bản thân mình có thể làm được, nên đã không chần chừ mà nói luôn.
- Tôi nghĩ tôi có thể giúp được anh đó!
- Được sao? Bằng cách nào? Không có cây thuốc mà vẫn có thể ư?
- Ha ha, tôi sẽ dùng khí để thử xem sao! Dù trước giờ tôi chỉ toàn dùng nó để trị thương cho chính mình nhưng…
Trợ Mộc chợt cắt lời và nói mà không hề có một chút hoài nghi.
- Khí là cái thứ cậu nói trước đó? Nó có thể sao? Vậy nhanh lên, lão già đó ở hướng này!
Nói rồi, Trợ Mộc cứ vậy mà kéo tay Lạc Long chạy vào làng, nhưng chưa được ba bước thì cả hai nghe được một giọng nói trầm và khàn từ phía sau phát ra.
- Nhóc Liêu, mày dắt ai về làng thế?
Hai người Lạc Long và Trợ Mộc quay lại để nhìn.
Nhưng có vẻ Trợ Mộc đã thừa biết đó là ai thông qua giọng nói, anh ta giận dữ gằn giọng quát.
- Lão già chết tiệt, tôi kêu ông nghỉ ngơi rồi mà lết xác đi đâu đấy?
- Đi kiếm ăn chứ đi đâu mày? Không lẽ chịu đói à? Ha ha ha…
Người đàn ông đáp lại Trợ Mộc với vẻ mặt bỡn cợt, ông ta còn phe phẩy cái tay như thể lời của Trợ Mộc chả đáng để quan tâm. Ổng cứ thế mà chọc ghẹo Trợ Mộc với điệu cười sảng khoái nhất có thể.
Dù chỉ là người ngoài nhưng Lạc Long cũng không khó để nhận ra sự gắn kết giữa hai người bọn họ.
Ông già này là một Lạc dân của làng Hạ Nguyệt, tên húy là Bất Bạch, tự là Nham Thiêm. Râu tóc ổng giờ đây tuy đã bạc trắng như hoa tuyết nhưng cơ thể thì lại tỉ lệ nghịch với những gì người ta nghĩ.
Dáng người thì to lớn như gấu, cơ bắp thì căng cứng như thể muốn xé toạc lớp da đầy sẹo trên người để thoát ra ngoài. Đây quả thật là một cơ thể không tưởng đối với một người già, đặc biệt khi đó chỉ là một người dân bình thường.
- Với vẻ ngoài này, thật không khó để một người đàn ông có tuổi chiến thắng một con hổ, nhưng làm sao mà họ có thể bỏ qua ông ta cơ chứ?
Lạc Long nhanh chóng nhận định sau khi xem xét vẻ ngoài của Nham Thiêm và đồng thời cũng đưa ra thắc mắc.
Thắc mắc này được đưa ra là do trước giờ quân đội các tộc Xích Quỷ sẽ khó bỏ qua được một nhân tài trong lĩnh vực chiến đấu như thế này mà không chiêu mộ. Và khó tin hơn là ngôi làng này không cách vương đô quá xa. Nó hoàn toàn nằm gần phạm vi của tộc Lạc Bích, nơi mà Lạc Vương đang cai quản.
Dù cho hiện tại đang là thời bình nhưng các tộc vẫn chưa từng hết ráo riết đi tìm và sử dụng nhân tài trong lĩnh vực chiến đấu.
Bởi Đế Lai dạo gần đây không hiểu vì sao mà ngày càng hiếu chiến, luôn gây sự với các tộc biên giới Xích Quỷ. Chưa kể đám người bán du mục ở tận phương bắc xa xôi cũng đang bắt đầu có những dấu hiệu rục rịch rất đáng ngờ.
Lúc này, trong khi Lạc Long đang tự hỏi thì Trợ Mộc liền lên tiếng, anh ta hỏi Nham Thiêm một cách cộc cằn đầy khó chịu.
- Cả người ướt sũng cả rồi, đi bắt cá hả?
- He he, chú mày thấy sao?
Ông ta dứt khoát giơ lên một cành cây đã xiên sẵn 6 con cá to tướng trên đó và tự hào khoe cho Trợ Mộc xem. Tuy nhiên, đáp lại việc đó thì Trợ Mộc đã liền nhanh chóng túm lấy một nhúm râu của ổng và kéo xuống thật mạnh khiến ông ta bất ngờ mà đánh rơi xâu cá.
- Ây da, mày không biết nhẹ nhàng với…
Giọng Nham Thiêm khựng lại sau khi nhìn nét mặt của Trợ Mộc. Anh ta giờ đã không thèm giấu đi thái độ của mình và liếc thẳng mặt Nham Thiêm, cất lời với giọng đặc quánh chứa đầy sự đe dọa.
- Ông còn dám nói à? Bị thương như thế mà còn xuống nước bắt cá?
Nói xong, Trợ Mộc túm lấy nhúm râu kéo lão già bệnh nhân của mình đi một mạch vào làng để lại Lạc Long cùng xâu cá bị rơi mà chả để tâm tới.
- Nè, mày từ từ thôi! Thằng nhóc không biết trên dưới. Ây da, tao xin lỗi mà!