Sải bước dài đi trên con đường của một ngôi làng xa lạ mà trước đây chưa từng đặt chân đến. Lạc Long vừa nối bước đi theo Trợ Mộc, đồng thời xoay ngang dọc để ngắm nhìn cảnh quan nơi đây.
Những ngôi nhà ở chỗ này hầu hết đều là nhà sàn, được xây dựng trông tương đối vững chắc và đơn giản. Chỉ có duy nhất một điểm đặc trưng chính là phần mái cong vút như hai đầu mũi thuyền, một dạng mái nhà dễ tìm thấy tại vùng đất Lạc Việt này.
Dù trước đó có nói, Lạc Long đã có thể tạo ra một vương cung với những viên gạch đỏ hoa lệ, những bức tường vững chắc, nhưng đối với người dân thì chúng lại quá là xa xỉ. Với họ, một ngôi nhà tranh thay vì nhà gỗ đôi khi cũng đã là quá đủ rồi chứ không cần thiết phải tốn công xây cất một ngôi nhà gạch. Vậy nên đến tận bây giờ thì những phát minh ấy của ngài vẫn chưa được sử dụng rộng rãi cho lắm.
Lạc Long đảo mắt nhàm chán nhìn sơ qua những căn nhà, ánh mắt ngài chợt dừng lại ở các vườn cây ngay sau đó.
Những kiến thức về cây ăn quả hay cây lương thực ở Xích Quỷ hầu như đều là được vua Kinh Dương Vương học trong Viêm Đế Chi Thư và truyền dạy lại cho các tộc trưởng, là vương của các tộc Bách Việt. Và sau đó các vị vương bọn họ sẽ có nghĩa vụ phải truyền đạt lại những kiến thức này cho con dân của mình.
Dù đang có thấy hứng thú với những vườn cây nhỏ kia nhưng Lạc Long cũng không nán lại mà tiếp tục tiến bước. Ngài cứ thế mà vắt xâu cá trên vai đi thêm một đoạn nữa.
Khi này, ngài ta lập tức bị hút mắt vào một ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm trong khoảng sân cực kỳ rộng lớn. Nó rộng gấp ba bốn lần sân vườn của những ngôi nhà khác quanh đây. Và càng ấn tượng hơn là thứ đập vào mắt ngài sau đó lại không gì khác ngoài hàng tá những cây thảo dược mà ngài đã từng thấy qua trong sách.
Dù chỉ là một ít loại thảo dược đơn giản nhưng số lượng được trồng ở đây thì lại nhiều không tưởng. Lạc Long nhìn sơ thôi cũng đã không giấu được mấy phần trầm trồ.
Ngay lập tức, Lạc Long đã liền đoán được đây là nhà của ai. Ngài không ngờ Trợ Mộc ngoài am hiểu về dược tính của thảo dược ra thì anh ta còn biết cách trồng và nhân giống chúng.
Lạc Long phấn khởi chạy vội đến rìa của khu vườn, mở lời hỏi.
- Đây là nhà anh sao?
Quay đầu nhìn sang, Trợ Mộc đáp ngay nhưng vẫn không buông tay khỏi nhúm râu của Nham Thiêm.
- Phải đó! Tôi được trưởng làng đổi cho ngôi nhà này để trồng cây thuốc. Hầu như tất cả nhu yếu phẩm trong nhà đều là do mọi người tặng tôi cả, từ nhỏ đến giờ đều như vậy!
Thì ra là vậy, có lẽ vì được mọi người trong làng yêu quý mà áo của Trợ Mộc đang mặc lại chính là vải màu chăng?
Dù không phải loại vải cao cấp bền màu như vương tộc hay các tộc du mục thường dùng, nhưng ít ra loại vải này thật sự cũng quá xa xỉ với dân thường thời nay.
Sau đó, cả ba người đều vào trong nhà. Trợ Mộc không chần chừ mà liền chăm chú kiểm tra vết thương của Nham Thiêm.
- Thấy rồi chứ? Vết thương lại rách ra kìa!
Lão già đánh ánh mắt lên trần tránh né cái nhìn giận dữ của Trợ Mộc.
Thấy Nham Thiêm đang lảng đi, Trợ Mộc liền nhanh lẹ dùng một ngón tay ấn vào bên cạnh miệng vết thương. Âm thanh nghiến răng vang lên kèm theo một chút giật mình, Nham Thiêm vậy mà có thể kềm chế được để không gào lên vì đau.
Lạc Long thầm cảm thán, sau đó liền nghe Trợ Mộc nói.
- Được rồi, cậu thử đi Lạc Long!
Trợ Mộc đứng lên, né sang một chỗ cho Lạc Long tiến đến. Nham Thiêm sau đó liền thắc mắc hỏi.
- Hai đứa bây định làm gì vậy?
Không thèm quan tâm, Lạc Long ngước nhìn Trợ Mộc khẽ cười nhẹ một cái.
Ngài vươn tay về phía vết thương, sử dụng lượng khí của mình tỏa ra khỏi lòng bàn tay và cố gắng kiểm soát nó.
Loại khí đang tỏa ra này không giống với khí lực ngài ấy từng dùng để đánh vào con ngựa trong vương đô. Nó nhẹ nhàng, chậm rãi hơn và cứ thế từ từ tiến vào vết thương của đối tượng.
Luồng khí hiện tại thì đang được tăng cường lên dần dần, nhưng mắt nhìn thì nó vẫn cứ đang chậm rãi từng chút một. Chỉ với một thao tác đơn giản từ Lạc Long nhưng nó thực chất lại bao gồm đủ các quá trình phức tạp như khử khuẩn, hình thành mô và tái tạo biểu bì.
Sau đó một thời gian vết thương kia của Nham Thiêm cũng đã dần khép miệng và lành lại một cách hoàn hảo với sự ngạc nhiên của Trợ Mộc.
Tuy nhiên, lúc này Lạc Long lại tỏ ra xuống sức thấy rõ. Mồ hôi ngài nhễ nhại trên trán và nhịp thở trở nên gấp gáp hơn, đôi tay thì lại có chút run nhẹ.
- Cậu thật sự làm được này, tuyệt thật!
- Phải, nhưng nó thật sự khó và mất sức hơn việc tự mình chữa cho chính mình nữa. Đây là lần đầu tôi chữa cho người khác đấy!
Lạc Long vừa nói vừa cố điều hòa lại nhịp thở trước sự hớn hở của Trợ Mộc.
Ngay sau đó Nham Thiêm cũng đã nhanh chóng đứng dậy để cúi người cảm ơn Lạc Long. Nhìn biểu cảm trên mặt ông ta, tuy không có vẻ gì như là đang ngạc nhiên nhưng ông ấy cũng đã nhường lại cả xâu cá cho Lạc Long và Trợ Mộc để tỏ lòng biết ơn rồi liền bị Trợ Mộc đuổi về.