Đứng cạnh con sông lạnh lẽo vừa dứt mùa xuân. Người thanh niên với dáng vẻ run rẩy đang co ro trong bộ quần áo ướt sũng. Anh ta nhìn về hướng ngược lại với hướng nước chảy. Vẻ mặt có chút lo lắng nói.
- Không biết thế nào rồi?
Lời vừa dứt, trong tầm mắt anh liền xuất hiện một bóng dáng của Lạc Long lờ mờ đang bơi xuôi theo dòng với tốc độ cực nhanh. Anh chàng ở phía trên chỉ biết cứng người dán mắt theo dõi. Bỗng nhiên ánh hoàng hôn đang được khảm trên mặt nước liền bị phá tan.
Lạc Long như có thần lực mà phóng lên cao, ngài đáp xuống cái rầm trước mặt người thanh niên đang trố mắt. Vẻ kinh người hốt hoảng của anh ta thoáng cái đã lộ hết ra ngoài không thể nào giấu giếm.
- Anh, anh làm thế nào mà… Rõ ràng chỗ đó không hề có điểm tựa để bật lên, đã thế đáy sông thì lại quá sâu...
- Không có gì, chỉ là dùng khí để tăng sức bật thôi!
Lạc Long nở nụ cười thoải mái trả lời trong khi hai tay đang mãi vò mái tóc của mình cho ráo nước. Tuy nhiên, dù đã nhận được câu trả lời thì anh chàng kia vẫn cứ ngơ mặt ra.
- Khí ấy hả? Nó là cái gì cơ?
Lúc này, Lạc Long hướng mắt lên nhìn người thanh niên phía đối diện. Ngài cũng hiểu là rất ít người biết cách sử dụng khí vì nó vốn không dễ học, chỉ là ngài không ngờ rằng sự tồn tại của nó cũng ít được biết đến như vậy. Đặc biệt là khi khu rừng này vốn ở gần vương đô, một nơi không thể thiếu những chiến binh biết cách sử dụng loại năng lượng này.
Lạc Long vuốt mái tóc ướt sũng của mình ra sau, ngài đứng thẳng người, vươn vai tùy tiện giải thích cho chàng trai kia một cách ngắn gọn.
- Ừ thì anh cứ hiểu đơn giản nó như một loại năng lượng có sẵn trong bất kỳ thứ gì và tôi chỉ là biết cách sử dụng nó để khiến bản thân mình có thể... làm điều đó, kiểu vậy đấy!
- Năng lượng bên trong sao?
Người thanh niên nghe thấy liền trở nên suy tư, nhưng Lạc Long không để bầu không khí trở nên đình trệ quá lâu, ngài mở lời chào hỏi trước.
- Tôi nghĩ chúng ta cũng nên giới thiệu một chút cho dễ xưng hô nhỉ? Tên húy của tôi là Sùng Lãm, tự là Lạc Long, năm nay đã mười sáu rồi, còn anh thì sao?
Đang thẫn người thì nghe thấy lời giới thiệu của Lạc Long, người thanh niên có chút xấu hổ, anh ta đưa tay ra sau gáy gãi gãi đáp lại.
- À, nếu anh đã giới thiệu như thế thì tên húy của tôi là Vương Tam Liêu, tự là Trợ Mộc. Tôi thì đã hai mươi tuổi rồi. Sẵn đây cũng xin lỗi cậu về chuyện con hổ, tự nhiên lại kéo cậu vào chuyện sống chết của chính mình, hahaha.
- Ha ha, cũng không đến mức đó đâu!
Lạc Long sảng khoái đáp.
- Nhưng mà con hổ đó thế nào rồi? Sau khi chúng ta nhảy xuống thì nó đã đi rồi chứ? Nếu nó chuyển hướng về làng thì sẽ tệ lắm đây!
Trợ Mộc lo lắng hỏi Lạc Long.
Sở dĩ anh ta hỏi như vậy thì cũng là chuyện hiển nhiên, bởi chuyện như thế rất có thể sẽ xảy ra nếu một con thú săn mồi bỏ lỡ con mồi của mình. Khả năng cao là nó sẽ đi tìm những bữa ăn khác gần đó và sẽ thật tệ nếu nó đi về hướng làng của anh ta. Trợ Mộc siết chặt nắm tay hướng dòng suy nghĩ tới một viễn cảnh tồi tệ.
Lạc Long đáp.
- Chuyện này anh không phải lo đâu! Vì khi tôi nhảy xuống, con hổ đó cũng đã nhảy theo. Và lúc tôi quay đầu lại xem tình hình thì nó đã mắc phải thứ gì đó như rễ cây. Tôi đoán là lúc này nó cũng đã không còn khả năng để mà đi săn nữa rồi!
Lạc Long đi tới vỗ vai Trợ Mộc, ngài nói tiếp.
- Nhưng mà tại sao anh lại bị nó đuổi theo thế? Nhìn kích thước đó thì nó không giống như kiểu bị bỏ đói tới mức phải đến gần khu vực dân cư...
Trợ Mộc thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe Lạc Long chắc chắn về tình trạng của con hổ khổng lồ. Anh ta ngồi bệt xuống đất, đưa tay vào trong áo lấy ra một vật rồi đáp lại câu hỏi sau đó của Lạc Long.
- Chính tôi cũng không rõ nữa, hôm nay là một ngày kỳ lạ, quái gở nhất đời tôi.
Trợ Mộc nằm vật ra đất, nét mặt đầy chán chường kể tiếp câu chuyện mình đã trải qua.
- Sáng nay tôi vẫn như thường lệ, vẫn đi hái cây thuốc như mọi ngày. Mà đối với những người sống trong rừng như tôi thì chúng tôi thường dùng cây cỏ trong rừng để ghi nhớ và xác định hướng đi. Nhưng chẳng hiểu vì sao khi vừa rời khỏi làng một đoạn thì tôi liền bị mất phương hướng, cây cỏ cũng trở nên xa lạ trong mắt tôi. Rồi chúng dần thay đổi vị trí như thể được sắp xếp để dẫn dắt tôi đi theo con đường trước mắt khi đó.
- Vậy là anh vẫn đi con đường đó nhỉ?
Lạc Long tiếp lời, lúc này Trợ Mộc cũng ngồi dậy, mặt đối mặt với Lạc Long đáp.
- Không sai, lúc đó tôi đâu còn đường nào khác. Và kết quả là cuối con đường tôi tìm thấy một cái hang. Sau đó thì tôi cũng cứ thế mà chui vào thôi! Không ngờ lại gặp được củ sâm có hình dáng con người này.
Trợ Mộc huơ huơ cánh tay, đưa củ sâm lên cho Lạc Long xem. Rồi anh ta tiếp tục câu chuyện.
- Thứ tôi chú ý duy nhất trong đấy cũng chỉ là củ sâm này. Trong hang cũng có vài thứ kỳ lạ nhưng tôi không để tâm lắm và quay trở ra ngay. Sau đó chẳng hiểu làm thế nào mà con đường cũ khi nãy một lần nữa lại bị thay đổi, đã thế còn xuất hiện thêm nguyên một con hổ to tướng chờ sẵn cách cửa hang một đoạn ngắn. Tôi chỉ còn cách chạy thục mạng theo con đường lạ kia. Chạy được một lúc thì gặp phải cậu đó!
Anh ta uất ức kể lại, sau đó liền trở người sang một bên với tay tới cái giỏ trống không và buông lời chửi rủa.
- Củ sâm chết tiệt! Hy vọng chỉ với dược tính của nó cũng sẽ đủ để khôi phục cho lão già Nham Thiêm làng tôi.
Trợ Mộc hướng ánh mắt tiếc nuối, nhìn xa xăm về nơi mà anh đã nhảy xuống để cố giữ lấy mạng mình.
Đúng lúc này tại nơi ánh sáng không thể len lỏi qua những tán cây của khu rừng, một bóng dáng to lớn ẩn hiện, hệt như một bóng ma tiến ra từ những cơn ác mộng.
Một thân cây xù xì có khuôn mặt người di chuyển dần ra từ sâu bên trong khu rừng. Ba cái lỗ như được khoét sâu hoẵm trên thân cây liên tục cử đọng và phát ra âm thanh. Con yêu tinh trong hình dáng thân cây giận dữ gào.
- Con mèo to xác khốn kiếp!
Giọng nói vặn vẹo quái gở của con quái vật vang lên, dòng sông bên cạnh ngay lập tức trở nên chẳng còn đáng sợ nữa. Sự hiện diện của nó tỏa ra một luồng cảm giác lạnh lẽo, đầy tà mị như thể gió cũng sẽ bị đông cứng nếu đi ngang qua lúc này.
Bỗng nhiên một trong những cái rễ dài ngoằng của nó trỗi dậy từ dưới mặt nước, ném vèo lên bờ một con hổ ướt sũng.
Con hổ lăn lóc nằm sõng soài trên mặt đất, bộ lông vàng sọc đen kiêu hãnh giờ đã bết thành từng mảng nặng nề. Lồng ngực thì phập phồng một cách khó khăn thở ra những hơi ấm nóng.
Con hổ mở mắt, đôi đồng tử vàng từ từ giản ra, nó hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn về con quái vật cây đáng sợ. Ngay sau đó đôi đồng tử liền co lại, thái độ của nó thoắt cái trở nên kiêu hãnh đến không ngờ.
- Là ngươi sao? Ta còn tưởng đích thân ngài ấy tới.
- Xem ta được nhìn thấy gì này? Một ít sự kiên cường còn đọng lại ở kẻ yếu đuối sao?
Quái vật cây lên tiếng đá đểu khi nhìn vào con hổ, nó nói tiếp.
- Nếu ngài ấy đích thân ra tay thì ngươi đã bị đưa đến tận nơi cho Hà Bá rồi.
- Hừ, Hà Bá gì chứ? Đều là những lời kể chẳng có thật!
Vừa nói, cơ thể con hổ đồng thời cũng run lên cùng những cơn co giật. Một sự biến đổi kỳ dị liền diễn ra ngay tức khắc.
Móng vuốt hai chi trước của nó bấu chặt xuống đất, liền kéo một phát tạo nên những vệt sâu và dài.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể của con hổ dần chuyển đổi từ những khớp xương rồi sang các khối cơ bắp. Chúng vặn vẹo, nhấp nhô, lồi lõm rồi dần định hình và thay đổi hoàn toàn.
Hai chân trước giờ đã thành hai cánh tay vạm vỡ, đầy đủ các ngón. Hai chân sau thì cũng tương tự mà hóa đôi chân săn chắc, dẻo dai. Con hổ gượng đứng dậy, cái đuôi dài của nó vung vẫy, lượn qua lại cố giữ thăng bằng.
Nó loạng choạng di chuyển về phía trước như một con người trong bộ lông ướt đẫm. Lúc này, ánh mắt vàng rực liền phóng lên quái vật cây. Một tiếng thở mạnh bật ra, nó bất mãn nói.
- Cũng chỉ là một cái cây trụi lá, đừng có mà lên mặt...
Lời chưa kịp dứt, quái vật cây liền bày ra biểu cảm điên tiết trên khuôn mặt dị hợm của mình. Nó hóa hàng trăm nhánh cây trên người thành lưỡi hái rồi vung thẳng vào đối phương không chút nhượng bộ.
Đối mặt với nguy hiểm bậc này, con hổ vậy mà không có ý chống đỡ hay bỏ chạy giữ lấy thân. Nó chỉ thờ ơ đánh ánh mắt sang bên và nhìn chằm chằm vào hướng đó.
Bỗng từ nơi mà đôi mắt vàng hướng đến, một dáng vẻ trắng toát lao ra với tốc độ kinh người. Đôi tay dài, mảnh khảnh nhanh chóng xuất hiện trước mắt con hổ. Siết chặt trong tay một ngọn thương đầy uy nghi dưới chiều tà, kẻ này khéo léo chặn tất cả đòn tấn công đang lao vào một cách hoàn mỹ.
Quái vật cây chẳng thể làm gì khác ngoài trố mắt nhìn, thoắt cái nó liền thu lại hết những nhánh và rễ cây sắc lẹm trước đó, rồi thở dài ca thán.
- Bạch Khuẩn Ma Tướng, ngài biết ta sẽ không giết nó mà, chỉ là trừng phạt con mèo hư này chút thôi!
Một giọng nói thanh thoát vang lên đáp lại.
- Hứ, vậy sao? Nhưng trừng phạt thì cũng nên là ngài ấy trừng phạt. Cả ngươi và hắn cũng chỉ là một loại mà thôi, đấu đá với nhau làm gì?
Uyển chuyển dưới ánh nắng chiều, một thân hình thon gọn, căng tròn và cao ráo vẽ sắc nét ra hình ảnh của một quý cô yêu kiều, diễm lệ. Tuy nhiên làn da kia lại trắng đến mức bất thường, ngũ quan khuôn mặt thì dị hợm không giống một ai, tất cả pha trộn lại khiến người phụ nữ này trở thành một con quái vật có vẻ thu hút, nhưng cũng không kém phần ghê rợn.
- Cảm ơn ngài, Bạch Khuẩn!
Con hổ lạnh nhạt nói lời cảm ơn trong khi loạng choạng bước tiếp về trước. Bạch Khuẩn nghe thấy liền bày ra đôi mắt đen rợn người như vực thẳm, chăm chăm nhìn vào bóng lưng của đối phương mà nũng nịu.
- Hừ, hổ già lúc nào cũng thế! Ta không quan tâm đến ngươi nữa, hứ!