- Thì ra mấy cái trong giỏ lúc ấy là cây thuốc!
Lạc Long sau khi nghe Trợ Mộc nói thì cũng liền được thỏa cơn thắc mắc ở thời điểm hai người lần đầu gặp nhau. Bởi trong lúc đang chạy trốn, ngài ấy cũng đã chú ý đến cái giỏ chứa đầy cây cỏ mà Trợ Mộc đang đeo kia.
Nhưng ban đầu ngài chỉ đơn giản là thắc mắc vì sao một người lại thu nhặt cây cỏ thay vì là hoa quả. Và ngài ấy cũng không nghĩ đến trường hợp tất cả chúng đều là cây thuốc nên vốn cũng không chú ý kỹ. Dù sao thì ở thời đại này, rất hiếm người có thể biết được tác dụng khác của một vài loại cây cỏ là chữa bệnh, hoặc cùng lắm thì họ chỉ có thể biết lá này giúp hết đau bụng, cỏ kia không nên ăn vào. Và nếu có ai đó biết về cây thuốc thì họ gần như đều là những người có quyền lực rất lớn để có thể tiếp cận nguồn kiến thức quý báu ấy.
Lạc Long không kềm được liền hỏi.
- Anh đã có học qua về thảo dược rồi sao?
- Thảo dược? Cậu nói gì cơ?
Trợ Mộc nghiêng đầu thắc mắc khi nghe thấy hai từ ‘’thảo dược’’ phát ra từ miệng Lạc Long.
Hiện tại thì ta đang ở lãnh thổ của bộ tộc Lạc Việt, là một vùng đất ở phía nam. Mà ‘’thảo dược’ thì vốn là cách gọi khác của cây thuốc ở Thần Nông thị, ở phía bắc. Trong hai từ “thảo dược” thì ta có từ “thảo” nghĩa là cây cỏ và từ “dược” nghĩa là thuốc.
Từ xa xưa, các các tộc Việt lớn nhỏ hầu hết đều có cho mình một ngôn ngữ để giao tiếp riêng và các tộc có vị trí gần nhau thường sẽ có nhiều điểm chung về ngôn ngữ.
Và rồi, sau khi vua Kinh Dương Vương cai quản vùng đất này thì các tù trưởng, hay còn gọi là các vương của các tộc lớn đã thống nhất với nhau ngôn ngữ Lạc Việt sẽ là ngôn ngữ chung của Xích Quỷ quốc.
Xích Quỷ có ngôn ngữ chung của Xích Quỷ, Thần Nông thị có ngôn ngữ chung của Thần Nông thị, bán du mục phía bắc đương nhiên cũng có ngôn ngữ chung của chính họ,... Và trong đó thì các tộc nhỏ sẽ lại có riêng một ngôn ngữ khác của mình.
Chính vì thế mà Lạc Long không lạ khi thấy vẻ thắc mắc của Trợ Mộc. Bởi làm sao một người ở tít phía nam có thể biết được ngôn ngữ của những người sống tận phương trời bắc chứ? Ngài đáp lại Trợ Mộc trong khi bản thân thì xoay dọc, xoay ngang nhìn củ sâm với vẻ mặt thích thú, tò mò.
- À, ý tôi là cây thuốc ấy! Anh đã biết về tác dụng của chúng như thế nào?
Hiểu được câu hỏi, Trợ Mộc liền đáp.
- Haha, thật ra thì tôi cũng không hiểu nhiều cho lắm! Chỉ là từ nhỏ tôi đã nhận ra mình có một khả năng giúp bản thân có thể cảm nhận sự khác biệt của các loài cây thông qua mùi hương. Và mũi của tôi đặc biệt nhạy cảm đối với cây thuốc hoặc cây độc.
- Hả, nếu vậy làm sao anh biết được tác dụng của thuốc mà dùng đúng bệnh chứ? Sẽ thật tệ nếu dùng sai cách đấy!
Lời mà Lạc Long vừa thốt lên liền gãi đúng chỗ ngứa của Trợ Mộc. Nhưng rồi, thứ mà ngài nhận lại được cũng chỉ là một câu trả lời không có sự chắc chắn.
- Tôi cũng không chắc nữa! Đó cũng chỉ là cảm nhận thôi! Tôi dựa vào mùi và đôi khi là vị của chúng để xác định xem dược tính của loại đó ra sao rồi quyết định cái nào dùng để chữa bệnh nào.
Nói đến đây, Trợ Mộc cười nhẹ và ngẩng đầu nhìn trời mây nói tiếp với giọng điệu hoài niệm.
- Tôi biết được về dược tính cũng là do đã may mắn được một người lạ mặt chỉ dạy khi vào vương đô đó! Dù khi ấy chỉ là thoáng chốc, nhưng những lời của người đó đã giúp ích được cho tôi rất nhiều!
- Thì ra là vậy!
Lạc Long gật gù đáp nhưng sau đó thì Trợ Mộc cũng hỏi ngược.
- Còn cậu thì sao? Cậu biết về cây thuốc à? Tôi cứ nghĩ là ít người sẽ biết lắm chứ?
- À thì tôi cũng từng nghe qua mà, haha!
Ngài trả lời Trợ Mộc một cách vô tư nhưng vẫn chú ý giữ kẽ để tránh bị lộ thân phận. Hai người họ cùng nhau ngồi phơi mình dưới ánh nắng và trò chuyện về thảo dược mà quên mất thời gian. Đến khi họ nhận ra thì trang phục cũng đã khô ráo từ khi nào.
Lúc này nhìn thấy trời bắt đầu chuyển tối, Trợ Mộc hỏi Lạc Long.
- Nói với nhau nãy giờ cũng là chuyện về thuốc men với bệnh tật mà quên chưa hỏi, cậu là người ở đây à?
- Đúng rồi, tôi là người của Lạc Việt, trước đó tôi sống trong vương đô với gia đình mình.
- Thế cậu thuộc tộc nhà nào?
Tới đây, Lạc Long liếc mắt qua lại và rồi cố giấu đi vẻ mặt bối rối của mình, ngài gãi gãi thái dương.
Ý của Trợ Mộc lúc này là muốn hỏi Lạc Long hiện đang sống phụ thuộc vào gia tộc nào. Vì Xích Quỷ vốn như một liên bang giữa các tộc Việt lớn và cứ mỗi một tộc lớn là sẽ có tám đến mười tộc nhỏ hoặc hơn.
Và cứ như thế thì những tộc nhỏ này được phân ra thành nhiều làng khác nhau. Cũng như vùng đất của tộc Lạc Việt lúc này, dù đã có Kinh Dương Vương nhưng vẫn tồn tại song song đó là một Lạc vương để cai quản. Tuy vua Kinh Dương Vương đã và đang đóng đô ở Nghĩa Lĩnh, Lạc Việt nhưng người vẫn cần một Lạc Vương để cai quản các tộc Việt nhỏ lẻ khác ở nơi này.
Người đứng đầu của mỗi một tộc Việt lớn sẽ có vị trí đứng sau vua Kinh Dương Vương và cũng được ban cho danh xưng là vương, có vài nơi họ còn được gọi là tù trưởng.
Đứng sau vương sẽ là các vị hầu và tướng, cai quản các tộc Việt nhỏ trong vùng. Mỗi tộc Việt nhỏ sẽ quản lý các ngôi làng đang phụ thuộc vào tộc của mình. Và trong mỗi ngôi làng sẽ lại có những gia tộc tồn tại như một đại gia đình được kết nạp từ các cá nhân nhỏ lẻ để hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc này Lạc Long thật sự không thể giấu nữa mà sắp lộ ra vẻ bối rối.
Ngài không biết phải lựa chọn thế nào vì chỉ tính riêng trong vương đô thôi là đã có ba tộc Việt nhỏ. Và trong mỗi ba tộc nhỏ này lại có vài ngôi làng, tương đương với hàng chục gia tộc.