Không gian đen tối, tĩnh mịch bao trùm lấy khu rừng rậm lá. Màn sương khuya cũng tận dụng thời điểm này mà tỏa ra khắp nơi, mang đến mọi ngóc ngách đều là sự buốt giá, lạnh lẽo.
Lạc Long hiện giờ cũng đang tắm mình trong làn sương và chạy thật nhanh với cây Ngạo Long Thạch Trụ trên vai mình.
Dù cho những bước chạy và phương hướng di chuyển của ngài có chút rối loạn, nhưng nhìn lại thì có vẻ ngài ấy không phải là đang di chuyển với một mục tiêu không rõ ràng.
Và đúng vậy, Lạc Long đang nhìn đường cùng với phương pháp cảm khí. Bởi khi vừa thức dậy nhờ Mộc Sâm, việc đầu tiên ngài ấy làm chính là kích hoạt con mắt thứ ba này của mình.
Khi ấy, trước mắt ngài chính là hàng tá những sợi năng lượng được nối vào đỉnh đầu của mỗi người đang ngủ tại đây.
Chỉ cần vừa nhìn thấy thì Lạc Long đã liền nhận ra phần nào cách thức mà con yêu tinh kia đã thực hiện để gây ra chuyện này. Vậy nên hiện tại thì ngài ấy đang nhắm tới nó, nguồn gốc của những sợi năng lượng lùng nhùng kia.
Sẽ thật tệ nếu như việc một ai đó tỉnh giấc sẽ báo hiệu cho đối phương, nên ưu tiên trước nhất vẫn là tìm và xử lý thủ phạm trước khi mất đi cơ hội đó.
Dù những sợi năng lượng này có hơi rối nhưng suy cho cùng thì tất cả chúng đều đến từ một nơi. Nên nhờ vậy mà Lạc Long đã thành công đến được điểm cuối sau khi tập trung vào việc theo dấu một sợi năng lượng duy nhất.
Lúc này, ngài ấy đã nhẹ nhàng đáp và ngồi trên một cành cây lớn ở khá cao rồi quan sát. Phía trước ngài giờ đã không còn như dự đoán trước đó nữa.
Tại nơi đây, thay vì chỉ có một con sói thành tinh thì xung quanh vẫn còn hàng chục những con sói khác đang nằm rải rác. Con sói tinh thì vẫn như lúc ở trong giấc mơ, cơ thể nó gầy còm và rất giống với con người. Bọn sói khác ở xung quanh thì có đặc điểm biến dị là một chiếc bờm đỏ chạy dọc sống lưng. Và như một thói quen, Lạc Long quan sát cẩn thận mọi thứ đang diễn ra trước khi cân nhắc đưa ra quyết định.
Con sói tinh với dáng ngồi của con người hiện đang ở vị trí trung tâm, nhìn phát là biết ngay nó chính là con đầu đàn. Còn những con sói yêu linh khác thì có vẻ vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh, hay nói cách khác là chúng vẫn còn đang trong giấc mộng với các Lạc dân.
Trước đó, khi Lạc Long thành công lần mò tới đây bằng cảm khí, những sợi năng lượng đã cho thấy chúng đều xuất phát ra từ những con sói xung quanh, thay vì trực tiếp bắt nguồn từ một con duy nhất. Và các sợi năng lượng từ những con sói ấy thì lại lần nữa được liên kết với chỉ duy nhất một đối tượng là con sói tinh bằng các sợi năng lượng tương tự.
Theo như dự đoán của Lạc Long, mỗi con sói sẽ đảm nhiệm một giấc mơ của một người trong làng. Chúng sẽ dọa họ và cố tạo ra thật nhiều nỗi sợ để bòn rút khí lực một cách từ từ, rồi sau đó mới chuyển khí về cho con đầu đàn ở giữa.
Sở dĩ Lạc Long biết đến điều này cũng là nhờ vào quyển Dị Sinh Linh. Bởi trong đó có một chương có nhắc đến một sinh vật chính là hồ ly tinh.
Hồ ly chuyên sử dụng nỗi sợ của một cá thể để làm nhiễu loạn khí và bòn rút khí của đối phương. Nó mặc cho bản thân có hàng hà những cách thức khác nhau để hấp thu khí và xem việc hù dọa kẻ khác là một phương thức tiêu khiển. Cũng chính vì vậy mà Lạc Long đã rất ấn tượng với điều đó.
Ngài đưa đôi mắt hổ phách hướng xuống bên dưới chỗ những con sói. Trong mắt ngài lúc này thì những sợi năng lượng khiến nơi đây trông giống như một cái mạng nhện khổng lồ hơn là lãnh thổ của một bầy sói.
Lạc Long thầm suy tính, sau đó thì liền tự tin đã nắm được phần nhiều những gì cần để chiến thắng. Ngài ấy liền đưa ra quyết định là sẽ lập tức diệt đám sói này.
Mục tiêu cần được ưu tiên nhất hiển nhiên sẽ là con yêu tinh duy nhất trong bầy. Và nếu những con sói yêu linh khác may mắn thoát được thì ít ra nó vẫn tốt hơn một con yêu tinh còn sống. Bởi hiện tại thì việc chờ đợi để tìm người diệt gọn tất cả khá rủi ro.
Sẽ chẳng có điều gì có thể đảm bảo bọn chúng sẽ ngồi nguyên vị trí và chờ quân ta tới cả. Các sinh vật như yêu linh và yêu tinh có trí thông minh rất khác biệt, chúng ta không thể xem chúng như những con dã thú ngu đần mà đối phó qua loa được. Vậy nên việc tranh thủ tấn công nếu có đủ khả năng chính là giải pháp tốt nhất hiện giờ.
Nhưng nói gì thì nói, dù sao trước giờ Lạc Long vẫn chưa một lần nào đối đầu với yêu tinh hay thậm chí là yêu linh. Nên cũng dễ hiểu khi hiện giờ ngài ấy đang khá là hồi hộp khiến nhịp thở cũng trở nên vội hơn trước.
Có điều vào mấy ngày gần đây, Lạc Long đã cảm thấy khí của bản thân đột nhiên có sự thăng tiến. Cộng thêm việc ngài đã biết được một cách vận dụng khí hiệu quả hơn trước, nên việc hồi hộp khi phải đối đầu với một đối thủ như thế này cũng sẽ không duy trì được quá lâu.
Chẳng mấy chốc nhịp điệu trong hơi thở của ngài đã nhanh chóng trở lại quỹ đạo như bình thường. Ngài ghim ánh nhìn vào mục tiêu, siết lấy cán cầm của vũ khí rồi lao thẳng vào lãnh thổ của đối phương.
Chỉ trong thoáng chốc, Lạc Long từ trên cành cây cao vút đã đáp xuống giữa bầy sói yêu linh một cách không được êm ái cho lắm. Biết rằng cú rơi này sẽ đánh thức những con yêu linh khác, vậy nên ngài ấy đã không chần chừ mà vung một đòn với ý định quét gọn bất cứ thứ gì ở trong phạm vi trước mắt, bao gồm cả con sói thành tinh kia.
Cú vung này rất hoàn hảo, nó đủ để khiến một loạt những con sói yêu linh bị quật bay ra xa, nhưng không hiểu vì lý do gì mà con sói thành tinh duy nhất kia lại có thể xuýt soát mà lùi về sau để né đòn trong gang tấc.
Rõ ràng Lạc Long đã xuất hiện bất ngờ từ góc khuất và từ lúc đó đến khi tấn công thì ngài ấy vẫn luôn quan sát mục tiêu. Nếu đối phương có chú ý đến ngài để né đòn thì nhất định ngài ấy sẽ nhận ra dù chỉ là một cái liếc mắt.
- Không lẽ cái thứ này biết cảm khí hay gì đó tương tự?
Lạc Long chau mày nghi hoặc.
Nhưng rồi ngài cũng tạm gác nghi hoặc ấy sang bên mà vồ vập tấn công. Từng đòn được xuất ra là sẽ đi kèm với một cơn gió lớn. Nó nhanh và mạnh đến mức khó có thể nghĩ rằng cái thứ mà Lạc Long đang cầm là một cây cột bằng đá thật sự.
Nhanh và mạnh là thế, nhưng khi trôi qua gần năm phút giao đấu, Lạc Long đến giờ vẫn chưa có một lần đánh trúng đối phương ngoại trừ cái lần tấn công bất ngờ đầu tiên ấy.
- Sao thế này? Dù mình không chủ ý tấn công một đối tượng nào khác ngoài con sói tinh, nhưng rõ ràng là đã có vài con sói yêu linh khác nằm trong tầm ảnh hưởng của đòn đánh, có vài con thậm chí còn không có tầm nhìn... Vậy mà chúng lại có thể phản ứng lại?
Có vẻ như sự việc lần này không giống tính toán của ngài trước đó, nó đã chệch khỏi quỹ đạo hoàn toàn. Dù đã lường trước việc yêu linh và yêu tinh có nhiều khả năng khác thường, nhưng ở cái mức này thì còn cách nghĩ nào khác ngoài nói rằng chúng biết được tương lai đâu chứ?
Trước đó Lạc Long vốn là bên chủ động, giờ đây ngài liền bị lấn át và chuyển sang thế bị động ngay tức khắc. Vừa vùng vẫy bằng cột đá, vừa tránh né những cú vồ tới từ những con sói yêu linh.
Lạc Long hiện tại không hề có lấy một giây phút rỗi hơi, phía này tấn công thất bại thì phía bên kia có hàng loạt những bộ vuốt sắc nhọn lao tới.
Lúc thì né đòn, lúc thì tấn công. Lúc thì là kẻ đi săn, lát sau thì thành kẻ bị săn. Vai trò của hai bên liên tục hoán đổi cho nhau mà chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.
- Bọn yêu linh này còn biết thay phiên nhau tấn công để giữ sức nữa sao? Cứ thế này thì mình sẽ kiệt sức mất.
Lạc Long nghĩ thầm trong khi đôi chân vẫn đang liên tục di chuyển. Dù tình hình hiện tại cho thấy ngài ta đang thất thế, nhưng dẫu có vậy thì sự bối rối mà nó tạo ra vẫn chưa đủ để có thể khiến ngài ấy mất bình tĩnh, ngài thầm hỏi.
- Rốt cuộc là chúng làm bằng cách nào? Không phải cảm khí, càng không phải đọc vị mình...
Và sau một khoảng thời gian ngắn linh hoạt cả công lẫn thủ, ánh mắt của Lạc Long chợt bừng sáng. Xem ra ngài ta đã nhận ra khả năng mà đám quái vật này đang vận dụng.
Thế là không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, Lạc Long vung mạnh cây cột và không quên vận thêm khí lực. Ngài ta giáng một đòn cực mạnh xuống nền đất.
Mặt đất lúc này dù cho có một ít độ ẩm nhất định vì sương sớm, nhưng chúng vẫn không là gì với đòn tấn công của Lạc Long. Bởi thế mà những mảng đất, sỏi đá, cây cỏ đều đồng loạt bị chấn động mà văng loạn hết lên không trung.
Ngài lại một lần nữa siết chặt cán cầm của Ngạo Long Thạch Trụ rồi lao thẳng về phía con sói thành tinh.
- Lẽ ra tao phải nhận ra điều này sớm hơn, khi chỉ có những sợi năng lượng ở phía làng là biến mất lúc chúng mày thức dậy.
Lạc Long nở nụ cười đắc thắng và thành công áp sát mục tiêu, ngài không chậm một nhịp nào mà vung đòn quyết định với tất cả những gì mình có kèm với một tiếng hét.
- Này thì chia sẻ tầm nhìn này!
Ngạo Long Thạch Trụ bừng bừng khí tức quật thẳng vào sói tinh và đồng thời đã va phải rồi bứng luôn cả một gốc cây lớn. Áp lực gió của đòn vừa rồi cũng đủ mạnh để vô tình quét được một loạt hơn mười con yêu linh bay ra xa và khiến chúng bị thương nặng rồi nằm vật ra đất.
Quả đúng như dự đoán trước đó, những sợi năng lượng mà chúng vẫn giữ cho tới tận bây giờ chính là để chia sẻ tầm nhìn với nhau. Bảo sao cái đám quái vật này có thể phản ứng kịp thời dù không tận mắt thấy đòn tấn công.
May là Lạc Long đã nhanh trí hất tung các mảng đất, lá khô, sỏi đá lên để chắn phần lớn tầm nhìn của bọn chúng, nhờ vậy mà một đòn chí tử đã thành công hơn cả mong đợi. Con sói tinh lúc này cũng đơ người, xuất huyết và bất động dưới mặt đất như một cục thịt vô tri.
Nhìn thấy những sợi năng lượng sót lại đã không còn nữa, Lạc Long thở phào một hơi. Mục tiêu được ưu tiên đã bị hạ gục, giờ ngài ấy chỉ cần tập trung vào việc săn càng nhiều con sói yêu linh thì càng tốt, chủ yếu vẫn là để hạn chế có quá nhiều con trốn thoát.
Nhưng tình hình hiện tại có gì đó sai sai. Tại sao bọn chúng còn chưa bỏ chạy? Không lẽ một đòn vừa rồi vẫn chưa đủ để uy hiếp bọn chúng?
Lạc Long chau mày nghi hoặc.
Bỗng nhiên, một con sói yêu linh sở hữu cơ thể to lớn từ phía sau tiến tới chỗ con đầu đàn. Nó sải bước thận trọng với đôi mắt luôn ghim chặt lên người Lạc Long.
Những con sói xung quanh cũng đồng thời bao vây khu vực đó lại, tựa như một bức tường dày năm đến sáu mét.
Bất ngờ, một tiếng ngoạm lớn truyền đến từ vị trí con sói tinh, kèm theo sau đó một lượng máu tươi bắn ra tung tóe.
- Cái quái gì thế? Nó ăn thịt con đầu đàn kia sao?
Lạc Long rợn người, nhưng sau đó thì ngài đã liền nghiêm mặt mà tấn công cấp tốc. Ngài càn quét từng đợt yêu linh và không ngừng tiến lên.
Quả nhiên là khi mất đi khả năng chia sẻ tầm nhìn thì mọi thứ liền trở nên dễ dàng hơn hẳn. Vậy nên thay vì ngạc nhiên và đứng im quan sát tình huống ăn thịt đồng loại kia, thì Lạc Long đã lựa chọn đánh nhanh thắng nhanh.
Chỉ có điều cái hành động kỳ lạ vừa rồi của con yêu linh cũng không thể nào khiến ngài ấy không băn khoăn, hay nói đúng hơn là lo lắng. Bởi đối với các sinh vật mà ngay cả Viêm Đế Chi Thư cũng không biết quá nhiều này, thì những hành động bất thường của chúng luôn đi kèm với nhiều bí ẩn và nguy hiểm.
Dẫu cho Lạc Long rất muốn chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra sau cái hành động bất thường đó, nhưng khi nhìn vào đại cục thì việc đó quá là rủi ro. Nhỡ đâu cái thứ mà ngài ấy mong chờ được chứng kiến lại có thể hại thêm nhiều người hơn thì thật sự là nó không hề đáng một chút nào.
Chỉ cần biết tới vậy là đủ, Lạc Long giữ vững tinh thần rồi lao thẳng vào con sói yêu linh hiện đang ngấu nghiến xác của con đầu đàn. Nhưng hình như hiệu quả các đòn đánh không còn như trước nữa thì phải. Có lẽ lý do phần lớn là vì Lạc Long đã dùng quá sức vào đòn quyết định trước đó, nên giờ đây khí lực lẫn thể lực của ngài ấy cũng theo đó mà giảm sút nghiêm trọng.
Mà nói giảm sút thì cũng chỉ là khi so với cái đòn quật khủng bố trước đó. Chứ nếu mà nhìn vào những con sói yêu linh đang lần lượt bay ra ngoài bởi Lạc Long thì quả thật là vẫn còn chênh lệch quá nhiều về mặt sức mạnh. Và thế là Lạc Long cũng thừa thế mà tiến công, vượt qua mấy hàng phòng thủ của bọn sói và tìm đến vị trí cái xác của sói tinh.
- Thấy rồi nhé!
Trước mặt Lạc Long giờ là một cái xác sói đã bị gặm toác cả cổ. Máu thịt nhầy nhụa vương vãi khắp nơi, mùi tanh thì nồng nặc khiến việc hô hấp cũng khó mà bình thường được.
Lúc này, con sói yêu linh to lớn cạnh cái xác mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nó khi này đậm đặc sát khí, hơn gấp nhiều lần con đầu đàn. Miệng thì nhe hàm răng nanh đỏ đang rỉ xuống từng giọt máu mà gầm gừ. Khí thế của con yêu linh lúc này quả thật có hơi quái dị, Lạc Long nhận thấy có điều không ổn nên đã liền sử dụng cảm khí.
Đến khi này thì ngài mới nhìn ra luồng khí vốn dĩ phải bình ổn của một yêu linh bình thường giờ đây đã trở nên hừng hực và rắn rỏi quá mức cần có.
Khóe môi Lạc Long cũng vì đó mà giật giật hai cái, ngài nở một nụ cười khổ và nói.
- Mày nghiêm túc đó hả?