Bầu trời thoáng đãng, quang mây không rõ vì cớ gì chợt có biến động sau khi con ngạo long rời khỏi.
Nhưng đấy không đơn thuần chỉ là những biến động về mặt vật lý. Bởi nồng độ năng lượng xung quanh cũng từ khoảnh khắc đó mà dần có sự thay đổi khác lạ.
Dù ít, dù nhiều thì đối với người có khả năng cảm khí liền sẽ nhận ra ngay.
Lạc Long rùng mình, ngài nhận thấy năng lượng khắp nơi như thể đang mãnh liệt hơn cái loại khí mà trước nay ngài ấy vẫn thường hay sử dụng.
Ngay cả trong cơ thể ngài lúc này cũng thế, nó đang thay đổi chậm rãi dần theo thời gian. Cảm giác cứ như là rất gần với thứ năng lượng mạnh mẽ của con ngạo long đã tỏa ra trước đó.
Và nếu tập trung cảm nhận kỹ thì cảm giác giống như mọi thứ đều đang hòa là một, như thể tất cả đang tràn ngập trong một loại năng lượng duy nhất.
Điều này bỗng khiến Lạc Long có đôi chút cảm thấy không quen.
Dù cho loại năng lượng này có mạnh mẽ thế nào thì sự thay đổi giờ đây quả thật là quá nhanh rồi!
Nhưng sau đó ngài ấy đã quyết định tạm gác điều đó sang một bên và đi đến chỗ Trợ Mộc để xem tình hình của anh ta.
Vào lúc Lạc Long vừa đứng dậy, ngài ấy cũng chỉ mới kịp phủi đi lớp bụi trên quần thì bất chợt cảm thấy có gì đó đang ngọ nguậy bên trong lớp vải dùng để quấn tạm bợ quanh thân.
Đó hình như là vị trí của củ sâm.
Vừa nghĩ tới thì tay đã sớm cho vào trong lớp vải, nhưng Lạc Long còn chưa kịp lôi nó ra ngoài để xem thế nào thì một cơn đau bất ngờ ập đến. Vì không có sự phòng bị nào, ngài ấy liền bị cơn đau lấn át và hét lên.
- Chết tiệt, đau...
Rõ ràng là ở chỗ để củ sâm, không lẽ...
Lạc Long ba phần phán đoán, bảy phần khẳng định củ sâm đã tiến hóa.
Bởi trước đó, khi mà chỉ mới qua một thời gian ngắn hấp thụ khí của ngài thì nó đã có thể hiện rõ hình người. Nên với việc năng lượng xung quanh có sự thay đổi và liên hệ với lượng khí bên trong Lạc Long đồng thời thay đổi, thì ngài lúc này cũng thừa đoán được.
- Biết ngay mà, mày tiến hóa thành yêu tinh luôn rồi. Trợ Mộc mà tỉnh dậy thấy mày chắc xỉu nữa quá!
Lạc Long lấy củ sâm từ trong người ra và cầm gọn trên tay.
Nhìn nó lúc này cứ như một con búp bê vậy, kích cỡ chỉ tầm một gang tay chứ không quá.
Màu sắc của nó thì như vừa mới lột xác, trông tươi tắn hơn hẳn lúc ban đầu. Phía đỉnh đầu thì từ bao giờ đã nở rộ một bông hoa bé tí ti trên đó.
Dáng vẻ nó lúc này quả thật là có chút đáng yêu, ít nhất là với Lạc Long thì bây giờ nó vẫn dễ nhìn hơn cái bản mặt có nụ cười ngoác rộng lúc trước.
Củ sâm sau khi bị bàn tay to lớn của Lạc Long lôi ra ngoài thì đến giờ nó vẫn liên tục vùng vẫy. Tứ chi của nó thì không ngừng nghoe nguẩy đòi trốn thoát. Nét mặt thì như đứa trẻ đang bị bắt nạt, đến giọt lệ đọng trên khóe mắt cũng sắp rơi đến nơi rồi.
Lạc Long sau đó thì cũng mặc kệ nó mà soi xét đủ kiểu, mắt thì đảo qua lại kiểm tra tổng thể như muốn tìm kiếm gì đó.
Ngài vẫn cứ tiếp tục cái bộ dáng hiếu kỳ thường thấy của mình.
Càng về lâu, củ sâm thành tinh nhỏ nhắn này càng lộ vẻ khó chịu. Nó chứ gào thét “Xi xi xi xi” trong khi Lạc Long thì vẫn đang mặc kệ nó không quan tâm.
Rồi đến cùng, vì không chịu được nữa mà củ sâm này đã cắn vào tay Lạc Long khiến ngài lần nữa bị cơn đau làm cho giật mình và ném nó xuống theo phản xạ.
- Cần gì mà hung dữ thế chứ? Chỉ xem chút thôi mà!
Lạc Long hờn dỗi vì bị từ chối.
Củ sâm thành tinh kia sau khi bị ném lăn lóc trên mặt đất thì cũng liền vụng về đứng dậy. Nó cố gắng trụ vững bằng hai cái chân nhỏ xíu và không ngừng run rẩy do chưa quen.
Mãi đến khi thành thục dần tư thế đó, con yêu tinh nhỏ kia mới bắt đầu chú ý đến Lạc Long.
Nó nheo mắt, chau mày, miệng thì tiếp tục kêu lên “xi xi xi xi”, tay chân thì múa loạn xạ.
Dù không hiểu nó muốn truyền đạt gì qua mấy tiếng “xi” đó, nhưng nhìn cái thái độ thì cũng thừa biết nó đang rất giận Lạc Long.
Lạc Long lúc này cũng thật thà gãi gãi thái dương cười trừ kèm theo lời xin lỗi.
- Rồi rồi, xin lỗi mà! Có thế mà cũng quạo...
Củ sâm này không biết học được từ đâu. Nó đáp lại ngài ấy bằng cách khoanh tay lại, giữ nguyên nét mặt còn đang dỗi rồi xoay sang chỗ khác tỏ ý vẫn còn giận sau lời vừa rồi.
Nó “hừ” mạnh một cái tỏ thái độ.
Nhưng thái độ đó còn chưa kịp trôi qua ba giây thì nét mặt nó liền nhanh chóng thay đổi.
Hai mắt nó lúc này tròn xoe, chăm chăm nhìn về cây cột đã bị con ngạo long tấn công trước đó.
Biểu cảm thèm thuồng dần lộ rõ, củ sâm bước những bước đi đầu tiên loạng choạng như đứa trẻ, vụng về tiến đến chỗ của cây cột đá.
Do ngoại hình của nó sau khi tiến hóa trông khá đầy đặn, màu sắc thì đã chuyển sang màu tươi tắn hơn. Nó giờ đã không còn bộ dạng khô khốc và đáng sợ khi trước nữa. Nên điều đó đã khiến nó của hiện tại trông như một đứa trẻ đáng yêu đang tập đi, thay vì là một yêu tinh gớm ghiếc nếu vẫn còn giữ cái ngoại hình lúc trước.
Bước vài bước thì ngã, rồi yếu đuối đứng dậy bước tiếp.
Nhìn dáng đi này trông thật giống một tên bợm nhậu. Chỉ có điều tên bợm nhậu này lại có phần hơi dễ thương.
Bất chợt Lạc Long tiến lại gần rồi túm lấy củ sâm, sau đó liền mang nó đi thẳng một mạch đến chỗ cây cột rồi đặt xuống cạnh đó. Bản thân ngài cũng ngồi xổm ở bên cạnh và hỏi.
- Mày muốn đến chỗ này hả?
Củ sâm không hồi đáp mà tiếp tục xiêu xiêu, vẹo vẹo tiến sát lại mục tiêu của mình. Ngay sau đó, nó áp cả cơ thể vào cây cột rồi bày ra vẻ mặt sung sướng trông không thể hài lòng hơn.
Lúc này Lạc Long mới chú ý thấy điều kỳ lạ trên cây cột, hay nói đúng hơn là trong cây cột.
Bởi tại vị trí đã bị tổn hại sau đòn tấn công lúc trước thì giờ đây đã lộ ra một thứ có hình hài kỳ lạ, ít nhất là đối với Lạc Long thì ngài chưa từng thấy nó bao giờ.
Một khối trụ màu vàng, trong suốt và lấp lánh. Nó dài đâu đó khoảng chừng ba gang, bán kính thì không rõ nhưng lại trông rất vừa tay.
Với cả nó hiện đang nằm giữa cây cột tựa như có vai trò là một khung xương giúp cây cột thêm phần vững chắc vậy.
Và sau khi nhìn nó bằng cảm khí, Lạc Long nhận ra đây chính là một trong hai nguồn khí ngài đã nhận ra trong lần đầu thấy cây cột đá này.
Đột nhiên Lạc Long liền nảy ra một ý tưởng.
Ngài nhận ra từ trước là cây cột này rất cứng bởi nó có thể chặn được đòn tấn công khủng bố của một con rồng. Và sau khi nhìn thấy cái khối trụ nhỏ bị lộ ra bên trong một khối trụ lớn thì ngài liền nghĩ.
- Trông cũng vừa tay đấy?
Lạc Long nở nụ cười khoái chí, ngài đứng dậy và tiến sát lại gần cây cột đá rồi khom người xuống. Lúc này, hai tay ngài ấy nắm chặt lấy khối trụ màu vàng trong suốt kia như cách mà người ta cầm trên tay một thanh cự đao nặng trĩu.
Sau đó, Lạc Long liền gồng mình và nén khí vào cơ bắp.
- Hây!
Cây cột bị nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng vượt ngoài mong đợi, Lạc Long cảm thán.
- Chà, to như thế này mà lại không nặng lắm nhỉ?
Sau đó, ngài ấy liền xem cây cột tựa như một thanh đao mà vung một vài đòn qua lại để thử cảm giác.
Bởi từ trước khi Lạc Long rời đi, ngài ấy đã được luyện qua đủ loại binh khí nhờ vào sự chỉ dạy của rất nhiều người.
Cũng vì bản tính hiếu kỳ và khả năng học hỏi nhanh của mình, ngài ấy đã thay đổi không biết bao nhiêu loại vũ khí. Cứ học được loại này là sẽ tò mò tìm tới loại khác ngay sau đó.
Nào là đao, kiếm, thương, cung, rìu, gậy hay thậm chí là những loại vũ khí tự chế tương tự. Bây giờ ngài ấy lại còn định bụng là sẽ sử dụng cây cột đá to lớn kia như một vũ khí nữa chứ.
Nhìn vào cảm xúc đang hiện rõ trên khuôn mặt ngài ta thì hiểu sự ưng ý ngài dành cho nó đã lớn đến mức nào rồi!
Lạc Long sảng khoái vung cây cột với đủ loại tư thế như thể ngài ấy đang phe phẩy đùa giỡn bằng một cành cây vậy.
Nhưng sự nhẹ nhàng đó thật sự cũng chỉ là cảm nhận cá nhân từ phía của Lạc Long.
Thực chất thì cát bụi xung quanh giờ đang bay mịt mù do những đòn thế mà ngài ấy tạo ra.
Cứ vung một phát là tạo ra một cơn gió, Lạc Long chỉ tốn chưa đến năm cú vung thì đã khiến khu vực này đắm chìm trong bụi, sau đó màn sương bụi đã nhanh chóng lan tỏa sang chỗ của Trợ Mộc.
- Khặc khặc, khụ khụ.
Trợ Mộc liền tỉnh giấc sau cơn ho sặc sụa.
Lạc Long thấy thế cũng buông một lời chào bâng quơ nhưng vẫn không dừng các thao tác của mình lại.
- Ồ, Trợ Mộc?
- Ồ, ồ cái con khỉ khô! Cậu mau dừng lại cho tôi, khụ khụ!
Trợ Mộc quát lớn sau khi anh nhìn thấy chính Lạc Long là người đang làm khu vực này càng trở nên bụi bặm.
Còn phía Lạc Long thì dù không muốn lắm nhưng ngài vẫn nghe theo và ngừng việc thổi tung đám bụi cát bay xung quanh bằng cây cột. Ngài đáp lại Trợ Mộc với giọng điệu miễn cưỡng.
- Ờ, thôi vậy!
Lạc Long sải bước lại chỗ người bạn của mình, tay phải ngài thì vẫn kéo lê cây cột đá đi theo sau.
- Thế anh không bị thương nặng chứ?
- Ừ, không sao. Chỉ là có hơi ê ẩm cùng vài vết xước, nhưng đắp thuốc là ổn thôi chứ không vấn đề gì!
Trợ Mộc đáp lại.
Ngay sau đó anh ta liền thổi mạnh vào bàn tay mình, nơi đang có vết thương bám toàn bụi đất.
Trợ Mộc chau mày.
- Tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi! Tôi cần phải tìm một con suối để rửa vết thương đã.
Lạc Long khom xuống, xốc nách Trợ Mộc lên rồi để anh ta dựa vào mình, đồng thời hỏi.
- Được thôi, mà anh không thắc mắc về con ngạo long kia à? Tôi nghĩ anh sẽ có nhiều câu hỏi lắm chứ?
- Hỏi thì lúc nào chả được? Tôi chỉ cần biết là giờ chúng ta không còn nguy hiểm là được rồi. Mau đi...
Lời nói Trợ Mộc chợt ngắt quãng.
Mồ hôi anh ta liền nhanh chóng đọng lại từng hạt trên trán.
Từng cơn rùng mình cũng vồ vập mà xuất hiện khiến tóc gáy anh ta dựng hết cả lên.
Lạc Long lúc này cũng liền lên tiếng.
- Ấy, mày đây rồi!
Đúng vậy, hiện tại hai người bọn họ đã chạm mặt phải củ sâm đã thành tinh bé nhỏ kia.
Hai chi trước của nó không hiểu vì sao mà giờ đây lại dài ra một cách nhanh chóng, trông y hệt các xúc tu của bạch tuộc. Nó cứ ngoe nguẩy ở miệng các vết thương của Trợ Mộc, đồng thời tiết ra một loại chất dịch trong suốt dinh dính.
Trợ Mộc cứng người không phản ứng, hay nói đúng hơn là anh ta không thể phản ứng vì nỗi sợ đã sớm bủa vây và khóa chặt anh ta rồi.
Còn Lạc Long thì do không thấy ác ý nên ngài cũng mặc kệ nó và chỉ đứng cạnh vừa đỡ Trợ Mộc vừa quan sát.
Sau một chốc, khi các vết thương đều đã ngập trong thứ dịch nhầy kỳ lạ thì củ sâm cũng thu ngắn hai chi trước của mình lại.
Nó vuốt trán như thể đang lau mồ hôi rồi kêu lên một tiếng với âm điệu tự hào.
- Xi!
Trợ Mộc ngỡ như sẽ tiếp tục sợ hãi và hôn mê như mọi lần thì bất chợt sự sợ hãi ấy đã bị đánh tan ngay tức khắc.
Anh ta khịt mũi như cố ngửi gì đó ở vết thương.
Không giống như Lạc Long, người khá nhạy cảm với các loại năng lượng thì Trợ Mộc chắc hẳn là đã ngửi thấy mùi của dược tính.
Bởi theo những gì anh ta đã nói trước đó thì anh ta có một khả năng giúp bản thân nhận biết được dược tính và độc tính của các loại cây, cỏ, hoa, lá.
Song song đó là một tình yêu mãnh liệt dành cho các loại cây thuốc thì chúng ta cũng có thể tăng thêm phần chắc chắn rằng...
- Mùi này... Dùng để cầm máu à?
Trợ Mộc hít một hơi dài ngửi chất dịch trên vết thương. Sau đó anh ta cũng lập tức dùng ngón trỏ của mình mà quệt một mẫu nhỏ dung dịch kia, rồi đồng thời nếm thử.
Sắc mặt của Trợ Mộc trở nên nghiêm trọng hơn chút. Anh ta chau mày dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn củ sâm và nói.
- Mày trị thương cho tao?
- Xi xi!
Củ sâm khoanh tay lại kêu hai tiếng, trên mặt nó giờ vẫn là nét tự hào của lúc trước.
Còn phía Trợ Mộc lúc này thì anh ta cũng đã dần buông sự phòng bị đi chút ít.
Thật sự thì Trợ Mộc là một tên nhát gan không có gì để bàn cãi.
Nhưng hễ cứ liên quan đến mấy việc giúp ích cho vấn đề chữa bệnh, trị thương thì anh ta lại trở nên phấn khởi hơn bao giờ hết.
Ban đầu là quyết định sẽ cùng Lạc Long trở lại cái hang động này vì muốn luyện khí để chữa trị cho người khác.
Bây giờ thì dù cho đã biết củ sâm tiến hóa thành yêu tinh nhưng vẫn muốn đến gần để tìm hiểu về nó sau khi được nó trị thương.
Vừa chứng kiến khả năng chữa trị của nó thì anh ta quả thật không còn xem nó là mối nguy hại nữa rồi.
Sự sợ hãi bên trong Trợ Mộc lúc này gần như bị đánh bay hết cả. Anh ta không còn kiêng dè nữa mà túm lấy củ sâm lên rồi nhét luôn vào trong áo. Trợ Mộc thích thú nói với Lạc Long.
- Đi về thôi, trên đường về thì nói tôi nghe hết mọi thứ đấy nhé!
Lạc Long giờ cũng có đôi chút không đỡ kịp sự thay đổi nhanh đến chóng mặt này của Trợ Mộc.
Ngài lắp bắp mà đáp lại.
- À, ừ, đi thôi!
Sau đó, cả hai người họ cùng nhau ung dung trở về làng.
Trên đường đi Lạc Long cũng kể hết mọi thứ đã diễn ra sau khi Trợ Mộc đang bất tỉnh.
Dù nói là kể nhưng Trợ Mộc vốn chẳng thèm quan tâm mà vừa đi vừa sờ soạng củ sâm. Anh ta sau khi nghe xong câu chuyện về lý do cả hai vẫn còn sống thì đã chuyển chủ đề sang hỏi về củ sâm này ngay lập tức.
Trợ Mộc giơ cánh tay đang cầm củ sâm lên trước mặt Lạc Long.
Lúc này củ sâm cũng xem như là đã kiệt sức, nó dường như đã bất lực trước Trợ Mộc và buông bỏ việc chống cự rồi mặc cho anh ta sờ mó chỗ này, chỗ kia.
Trợ Mộc băn khoăn hỏi.
- Làm cách nào mà nó có thể nhỉ? Tiết ra một chất dịch chứa dược tính từ hai cái tay dài thòn của mình kiểu gì trong khi tôi kéo nãy giờ nó vẫn giữ nguyên vị trí cũ?
- Ha ha, nói về bí ẩn thì những sinh vật này có rất nhiều đấy! Viêm Đế đời đầu có nhắc tới rằng bọn chúng luôn luôn thay đổi tùy từng cá thể. Nên rất khó để phân tích chúng một cách chính xác nhất.
Lạc Long kéo lê cây cột theo, ngài vừa đi vừa đáp lại Trợ Mộc. Sau đó ngài cũng liền nhanh tay bắt lấy củ sâm đang lủng lẳng trên tay Trợ Mộc, ngài nói.
- Trông nó có vẻ đã mệt rồi, nên hãy để nó lên đây đi!
Nói rồi, ngài đặt củ sâm lên trên cây cột.
Và khi chỉ vừa mới đưa lại gần, củ sâm đã liền phản ứng lại ngay lập tức. Hai chi trước của nó hóa dài ra như lần trước rồi quấn mấy vòng quanh cây cột. Nét mặt thỏa mãn trước đó lại lần nữa được phô bày.
- Xem nó thích chưa kìa! Tôi thật không thể tin là yêu tinh có thể đáng yêu như vậy đấy!
Trợ Mộc cảm thán.
Lạc Long cũng liền đồng tình.
- Ừ, tôi vốn chỉ nghĩ nó là hệ mộc nên sẽ không quá nguy hiểm thôi. Ai ngờ nó không những không gây hại mà còn có khả năng chữa trị nữa chứ!
Trợ Mộc gật gù lia lịa tỏ vẻ đồng ý, sau đó anh ta liền nảy ra một ý nên liền nói ngay với Lạc Long.
- Sao ta không đặt tên cho nó nhỉ? Tôi cũng từng có một con khỉ là thú cưng, nếu đặt tên sẽ dễ gọi hơn!
- À, tôi cũng nghĩ đến vấn đề này trước đó rồi, nên cũng đã chuẩn bị sẵn một cái tên.
- Chuẩn bị rồi sao?
Trợ Mộc đánh ánh mắt tò mò về phía Lạc Long và đón chờ đáp án. Lạc Long thì cũng chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ rồi nói.
- Nó sẽ tên là Mộc Sâm, còn cây cột này thì gọi là Ngạo Long Thạch Trụ.
- Hả? Đến cả cây cột cũng có tên?