Tia nắng oi bức vẫn như mọi ngày phủ lên cánh rừng đang bao bọc lấy ngôi làng tên Viên. Và dẫu cho nơi này vừa mới xảy ra biến cố, nhưng xem ra là các Lạc dân của ngôi làng này cũng không có mấy ai đang thật sự trong trạng thái sợ hãi hay hoảng loạn.
Mọi người tuy đã tin tưởng vào lời trấn an của trưởng làng trước đó, nhưng cũng phải tới tận bây giờ thì ta mới có thể nhìn thấy rõ nét mặt tươi tắn và lạc quan như thường lệ ấy của họ.
Khác biệt duy nhất hiện giờ của làng khi này chắc hẳn là chỉ có tại căn phòng được ẩn dưới lòng đất kia. Bầu không khí tại đây quả thật có chút khó để lạc quan và huyên náo như bình thường được.
Xai Nha từ tốn tiếp lời của vị Lạc hầu, sau đó ông ta bước thêm một bước để lại gần cái bàn, rồi chồm lên phía trước.
Trên cái bàn này hiện đang là xác của một con sói và khi nhìn thấy cái bờm đỏ sẫm đặc trưng của nó, Lạc Long cũng có chín phần nhận ra được đây là một trong những cái xác mà họ đã đem về vào đêm hôm qua.
Ngài liếc nhìn xuống bên góc phòng, nơi đó giờ đang được chất từ bảy đến mười cái xác của sói yêu linh. Trong số đó có vài con ở trong tình trạng đã bị mổ xẻ.
Bất ngờ, Xai Nha thanh thoát rút ra một con dao được vắt khuất ở phía sau đai lưng của mình, rồi sau đó liền đâm một nhát vào cổ của con sói yêu linh đã chết.
Ông ta thành thạo rạch một đường dao mượt mà, rồi lẹ làng dùng đôi tay trần mở toang cổ họng của nó ra.
Nhìn từ bên ngoài, con sói yêu này trước đó có vẻ không phải chết do một đòn tấn công sắc bén, nên chắc chắn nó không hề ở trong tình trạng thiếu máu. Nhưng dù vậy thì hành động vừa rồi của trưởng làng Xai Nha lại không hề khiến máu bắn khắp nơi. Những gì xảy ra chỉ đơn giản là một mùi hôi thối và tanh tưởi xộc ra ngoài, điều đó khiến ai nấy cũng đều nhanh chóng che mũi lại.
Rồi sau đó, thứ mà tất cả mọi người phải trố mắt sau khi nhìn thấy chính là một vật thể hình tròn với nhiều sợi lùng nhùng, ngọ nguậy như xúc tu của loài bạch tuộc.
Nó nhuốm trên người một thứ chất lỏng sền sệt màu của lá, rồi trườn bò khắp nơi như đang muốn tìm một thứ gì đó. Điều này trông như bản năng của nó vậy, không khác gì một con linh cẩu yếu đuối đang đói tìm đồ bỏ bụng.
Cảnh tượng kinh dị này trực tiếp khiến Trợ Mộc dựng cả tóc gáy, may là ở đây có nhiều người nên anh ta cũng không sợ đến mức phải ngất đi. Bỗng nhiên trưởng làng chộp lấy cái thứ kỳ lạ đến bất thường đó, ông ta nhấc bổng nó lên chỉ với hai ngón tay rồi nói.
- Mọi người chú ý nhé!
Xai Nha chỉ vừa dứt lời, mọi người cũng vừa mới kịp liếc mắt lên nhìn, thì thứ gớm ghiếc không tên kia lại xìu xuống nhanh chóng và không còn cử động nữa. Phần thân hình tròn của nó giờ cũng trở nên teo tóp như thể bị rút sạch lõi bên trong và chỉ chừa lại phần vỏ bên ngoài. Tất cả mọi người đều chau mày, không một ai ở đây cố giấu đi sự khó hiểu đang in trên mặt họ. Một người đàn ông liền lên tiếng sau khi thấy sự việc.
- Nó bị héo đi à?
- Phải, trông tình trạng của nó thì đúng là rất giống một cái cây nhỏ đang bị héo khô.
- Đúng, đúng, tôi cũng thấy thế.
Tất cả mọi người trong gian phòng cùng bắt đầu bàn tán xôn xao, họ tiếp nối những cá nhân đầu tiên đã dám nói ra thắc mắc rồi khiến căn phòng trở nên ồn ào đến khó chịu.
Nhiều người cũng đưa ra cách nhìn khác, nhưng đại đa số thì đều đồng tình với ý kiến của người đầu tiên.
Lúc này Xai Nha liền bỏ cái thứ kỳ lạ trên tay mình xuống, rồi ra hiệu cho mọi người chú ý. Đến khi tất cả âm thanh đều đã lặng hết, mọi ánh mắt giờ đây lại lần nữa đổ dồn vào vị trí trung tâm của trưởng làng.
Ngay khi nắm bắt được điều đó, Xai Nha nhanh chóng nói.
- Tiếp sau đây sẽ là phần giải thích của Lạc hầu, mong mọi người sẽ trật tự và tập trung chú ý hơn.
Nói xong, ông ta liền lùi ra sau một bước để lộ một chỗ trống cho vị Lạc hầu kia bước lên để tiếp lời.
- Được rồi, theo như những gì ta đã thấy thì mọi người ở đây đều đã có luyện qua thứ năng lượng gọi là khí. Điều đó đồng nghĩa với việc mọi người cũng đã nhận ra sự kiện khuếch đại năng lượng xảy ra dạo gần đây, ta nói không sai chứ?
Vị Lạc hầu ngắt lời một lát.
Lúc này ông ta chỉ đảo mắt nhẹ loanh quanh để lắng nghe sự im lặng của mọi người. Hay nói cách khác là đang xác nhận sự đồng tình của mọi người thông qua việc im lặng, rồi sau đó ông mới nói tiếp.
- Vụ việc khi đó đã xảy ra vào thời điểm mà gần như tất cả các vị vương của các tộc đã đến vương đô, dưới sự triệu tập của Kinh Dương Vương. Chính vì thế mà ta tin rằng mọi chuyện sẽ sớm được sáng tỏ thay vì để chúng ta tiếp tục đoán già, đoán non như hiện tại. Tuy nhiên...
Lạc hầu lại lần nữa ngắt một nhịp, ông hướng ngón trỏ của mình vào xác của con sói yêu linh và có vẻ nó cũng bao gồm cả cái thứ đang nằm teo tóp bên cạnh.
- Điều này đã xảy ra quá nhanh và bất ngờ, đến mức một nơi ở gần vương đô như thế này xuýt nữa là phải rơi vào tình trạng thất thủ. Chính vì vậy ta sẽ tạm đưa ra phán đoán trước tiên, rồi sau đó sẽ cùng mọi người phân tích tình huống trước khi di chuyển đến vương đô báo cáo sự việc. Bởi dù gì thì đây có thể sẽ là trường hợp khai màn cho sự trở lại... sự trở lại của thứ mà không một ai trong chúng ta sẽ muốn đối diện.
Lời nói của vị Lạc hầu trở nên nặng nề và thần thái trên khuôn mặt ông cũng không giấu nổi sự nghiêm trọng. Những người xung quanh giờ đều đang cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Nhưng riêng một vài cá nhân ở tầm tuổi tứ tuần, sự e ngại của họ khi này thiếu điều được dán lên khắp cả mặt.
Lạc hầu nói tiếp.
- Bây giờ ta sẽ nói lại những việc đã xảy ra theo trình tự, sau đó sẽ nêu lên quan điểm của chính mình về việc lần này. Tiếp đến thì ta cũng mong mọi người sẽ đóng góp thêm thông tin và suy nghĩ của bản thân vào nếu có. Đừng bận tâm quá nhiều về đúng sai, thứ ta cần chỉ là thông tin và những góc nhìn đa chiều nhất có thể.
Sự im lặng lại lần nữa trả lời thay, Lạc hầu nhanh chóng sắp xếp lại thông tin của mình rồi cất lời.
- Đầu tiên chính là việc sự kiện khuếch đại năng lượng đã diễn ra. Với hầu hết những người có khả năng cảm nhận năng lượng, chắc chắn phần nhiều sẽ nhận ra không chỉ có nồng độ được thay đổi, mà cả bản chất của năng lượng cũng đã khác đi khi so với nhiều năm trở lại đây. Đặc biệt là đối với những kẻ đã trải qua, hoặc sống cùng thời đại với ma thần Xương Cuồng thì chắc hẳn sẽ rõ hơn ai hết. Mặc dù ta không thể khẳng định lý do tại sao nó lại diễn ra đột ngột như vậy, nhưng bởi vì đó mà có vẻ đám sói hoang này đã tiến hóa và gây chuyện làm mọi sự thành ra như này. Tuy nhiên...
Lạc hầu chợt dừng lại lấy hơi, đồng thời nuốt ngụm nước bọt. Xem ra điều mà ông sắp sửa trình bày sẽ không dễ dàng gì.
- Điều ta nói sắp tới đây chỉ là dự đoán của riêng mình thôi, nhưng ta nghĩ sau một thời gian rất dài lẫn khuất trong bóng tối thì bọn yêu tinh đó đã trở lại rồi.
Lạc hầu siết chặt hai tay mình lại thành nắm đấm, lúc này trong mắt ông ta chỉ toàn là lửa hận. Những người xung quanh cũng đồng loạt mà đưa ra nhiều loại biểu cảm khác nhau.
Có người thì giống như Lạc hầu, tức giận ra hết cả mặt. Có kẻ thì cùng với ánh mắt mà tỏ ra hoang mang, lo lắng không thôi.
Khi này Trợ Mộc hiển nhiên là cũng chấn động phần nhiều khi nghe Lạc hầu nói “bọn yêu tinh đó đã trở lại”.
Bởi những câu chuyện dọa nạt trẻ con mà anh ta nghe khi nhỏ, cùng với những kiến thức mà Lạc Long đã truyền đạt gần đây… Bấy nhiêu đó là đủ thông tin để hồn phách của anh ta đã sớm không còn ở nơi này nữa rồi.
Giờ đây, khi nhìn qua Lạc Long… Biểu cảm của ngài ấy lúc này có gì đó không đúng cho lắm.
Cơ thể ngài ta không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không phải là đang sợ hãi hay đại loại như thế. Đôi mắt hổ phách của ngài chỉ đơn giản là nhìn xa xăm rồi trở nên suy tư. Mày thì chau, răng thì nghiến, cảm xúc của ngài ta lúc này khó mà có thể nhìn thấy được nếu chỉ thông qua biểu cảm bên ngoài.
Bỗng có một tiếng gõ bàn vang lên, đó là Lạc hầu. Có vẻ ông còn có điều muốn nói nên phải lấy lại sự chú ý của mọi người.
- Việc truyền đạt thông tin hiện tại chỉ có thể như thế này thôi, nếu như tất cả mọi người đều không có thêm ý kiến đóng góp thì ta sẽ đưa ra một yêu cầu cuối cùng...
Khi này vị Lạc hầu đã thoáng vô tình để lộ ra một ánh buồn bên trong đôi mắt kiên định. Ông nhắm nghiền mắt lại, các cơ ở mặt sau đó cũng dần thả lỏng, rồi nói bằng một giọng đanh thép.
- Có thể ban phát lòng tốt, nhưng làm ơn đừng đồng cảm với chúng!
Chỉ một câu ngắn gọn và súc tích, Lạc hầu liền cùng hai người phía sau ông xoay người rời đi trong vội vã.
Lạc Long lúc này vẫn đang còn đang kẹt trong mớ cảm xúc không rõ là gì vừa bất ngờ xuất hiện khi nãy. Ngài ta thất thần một lúc lâu, nhưng có vẻ chỉ riêng câu nói của Lạc hầu là được ngài chú ý đến thông qua một chút di chuyển từ ánh mắt.
Bỗng có một giọng nói lớn phát ra từ bên ngoài, ngữ điệu thì cứ như là đang nức nở khóc vậy.
Lạc Long khi này cũng vì đó mà tạm thoát ra được khuôn mặt đờ đẫn hiếm thấy kia của mình, Trợ Mộc thì từ phía sau ngài mà lên tiếng.
- Giọng vừa rồi sao nghe quen quá ta?
Trong lúc Trợ Mộc vừa đang định lục lại trí nhớ của mình xem đó là ai, thì Lạc Long đã sớm mặc kệ thương thế vừa lành mà luồn lách qua dòng người để tìm đến tận nơi.
Trước mặt Lạc Long lúc này chính là Lan Hao và trên lưng của cậu ta thì không ai khác ngoài cô em gái Mai Xuyên của mình. Nhưng hình như tình huống này có gì đó không đúng... Tại sao Mai Xuyên vẫn còn đang bất tỉnh?
Lạc Long chau mày tự hỏi, sự khó chịu của ngài ta cứ thế mà bộc lộ ra hết cả mặt. Lạc Long hiện giờ thật sự đang rất muốn tiến lại gần để kiểm tra Mai Xuyên thông qua cảm khí, nhưng vì Lan Hao đang chặn đường của Lạc hầu và trưởng làng nên ngài ta đã do dự mà không bước thêm bước nữa.
- Không được rồi trưởng làng ơi, con đã cố đợi rồi nhưng tới giờ Mai Xuyên vẫn chưa chịu tỉnh... làm ơn giúp chúng con với!
Lan Hao vội vã nói trong cơn nấc, nước mắt nước mũi cậu ta chèm nhèm như đứa con nít. Trưởng làng đối mặt với việc này trông cũng khá bình tĩnh, chỉ là thay vì trực tiếp bước lên đưa ra phương án giải quyết thì lại đánh ánh mắt lên vị Lạc hầu kia.
Xai Nha với chiếc lưng còng của mình hạ thấp giọng điệu nói.
- Khụ khụ, thưa ngài...
Lạc hầu hướng mắt nhìn xuống lão già khọm rồi thở dài một hơi, ông ta tiến lên vài bước. Đôi mắt Lạc hầu liền rực lên một thứ ánh sáng dị thường.
Lạc Long khi này vừa nhìn là nhận ra ngay đó cũng chính là cảm khí, chỉ là nó ở một trình độ cao hơn khi so với những gì ngài ta thường làm.
Đối với một người thành thạo quá trình luyện khí từ nhỏ như Lạc Long thì thành tựu của ngài ta quả thật là đáng nể, nhưng nếu để đem ra so với một Lạc hầu có tuổi đời gấp hai lần Lạc Long thì sự chênh lệch này thật là điều khó có thể tránh khỏi.
Bởi thế mà Lạc Long đã vô thức đặt niềm tin vào vị Lạc hầu kia, và rồi ông ta cũng nhanh chóng cất lời dưới cơn nấc của Lan Hao.
- Ngạc nhiên thật, không ngờ ta lại có thể tận mắt chứng kiến quá trình thay đổi này.
- Ý ngài là?
Xai Nha nghiêng nhẹ đầu cất giọng hỏi, Lạc hầu thì do dự liếc ngang dọc vài giây, sau cùng thì ông cũng quyết định sẽ giải thích luôn tại đó.
- Có thể nói cô bé này đang trong quá trình thay đổi hình thái của năng lượng bên trong mình. Ý ta là khí đó, giờ thì nó đang dần chuyển sang một loại khác...
Trưởng làng nghe tới đây, lão liền lắp bắp cái miệng nhỏ của mình.
- Ý của ngài là trạng thái thức linh?
- Ừ, rõ là đang thức tỉnh năng lượng bên trong. Mọi người hẳn cũng nhận ra bản chất khí bên trong mình đã đổi chút ít nhỉ?
Các thợ săn, những kẻ biết sử dụng khí đều bất giác hướng mắt nhìn nhau. Dù họ không thốt ra bất cứ lời nào, nhưng chỉ với ánh mắt thì cũng đã đủ để nhận ra họ đã đồng loạt thừa nhận điều đó.
Lạc hầu nói tiếp.
- Trạng thái thức linh là cách gọi cho việc hình thái năng lượng cơ bản của một người thay đổi theo một dạng ngẫu nhiên nào đó. Có lẽ giống với đám phiền phức ngoài kia, cô bé này hoặc có thể là còn nhiều người khác cũng đang bị ảnh hưởng bởi sự kiện khuếch đại năng lượng...
Nói tới đây, vị Lạc hầu do dự vài ba giây như đang lựa chọn biện pháp. Ngay sau đó ông liền bước dài bước rời đi rồi nói.
- Đem con bé ấy theo! Còn về nhóc thì nếu muốn ở cùng em gái, nhóc phải làm việc rất chăm chỉ đấy!
Lan Hao bỗng nghe thấy lời của Lạc hầu thì nét mặt liền từ trạng thái rối bời, quýnh quáng đã mau chóng trở nên ngơ ngẩn. Cậu ta đờ người với hai dòng nước mũi rồi tròn mắt nhìn hai vị hộ binh xốc cô em gái của mình lên vai.
Trưởng làng Xai Nha lúc này cũng nhanh chóng hối thúc Lan Hao.
- Mau đi theo ngài ấy đi, chắc chắn ngài ấy đã có giải pháp rồi nên sẽ ổn thôi!
Và thế là Lan Hao cuống cuồng bò dậy rồi chạy theo Lạc hầu cùng hai người hộ binh. Mặc dù trước đó nghe chẳng hiểu gì mấy, nhưng chỉ khi vừa nhận được sự đảm bảo của Xai Nha thì mọi sự do dự trong cậu ta liền bị đánh bay sạch.
Lúc này Trợ Mộc bỗng từ phía sau luồn lách qua nhiều người rồi đi lên chỗ Lạc Long, nhưng anh ta không phải đến nói chuyện với Lạc Long mà là nói với trưởng làng.
- Trưởng làng, trưởng làng!
Xai Nha nghe thấy có người gọi mình, ông nhếch đôi tai rồi liếc mắt về sau.
Trợ Mộc nói tiếp sau khi đã nhận được sự chú ý.
- Cái bệnh thức linh gì đó, ông có thể giải thích nhiều hơn được không? Trông có vẻ như ông biết nhiều về nó.
Anh ta không thèm giấu đi vẻ mặt phấn khích và hiếu kỳ của bản thân, cứ vậy mà trực tiếp hỏi không câu nệ gì. Điều này vậy mà khiến trưởng làng cũng tít mắt cười đáp lại.
- Được được, biết được bao nhiêu ta sẽ kể bấy nhiêu. Vào nhà ngồi trước đã!
Nói vừa dứt câu thì thái độ của trưởng làng liền thay đổi trở thành bộ dạng nghiêm túc.
- Trong cuộc họp vừa rồi ta hy vọng mọi người nhớ kỹ, nếu có thể thì hãy truyền đạt với nhiều người hơn.
Thế rồi ông ta cùng Trợ Mộc đi thẳng vào nhà, Lạc Long cũng bị Trợ Mộc kéo theo vào trong.
Ở tầm tuổi này của Xai Nha, dù không trực tiếp nhưng cơ hội được lần nữa trải qua biến cố liên quan tới yêu tinh sau một thời gian dài bình lặng quả thực là rất đáng để nhớ. Bởi vậy mà suốt buổi ngày hôm đó, Xai Nha đã sảng khoái mà ngồi giải đáp cho Trợ Mộc cùng Lạc Long những gì mình biết một cách chi tiết hơn về điều mà Lạc hầu đã nói khi ấy.
Đầu tiên chính là những kiến thức thú vị về thức linh, tình trạng tiến hóa năng lượng theo cách nói của Lạc hầu.
Tại đây, trưởng làng Xai Nha đã giải thích nó tựa như cảm giác mà mọi người cảm nhận được ở thời điểm dị tượng khuếch đại năng lượng xảy ra. Chỉ là nó sẽ mạnh mẽ và rõ ràng hơn dù là với người bình thường. Ông cũng đồng thời kể về quá khứ để giải thích lý do Mai Xuyên đã bất tỉnh một thời gian dài.
Chuyện phải bắt đầu vào thời ông còn trẻ, bản chất năng lượng của thế giới khi ấy căn bản cũng đã nồng đậm ở mức gần ngang với năng lượng sau dị tượng xuất hiện gần đây. Nên việc có những người bị ảnh hưởng bởi trạng thái thức linh vào thời điểm đó là không hề ít.
Khi ấy, những người chịu ảnh hưởng bởi thức linh một cách mạnh mẽ sẽ vô tình khiến cơ thể kích hoạt khả năng tự vệ và họ sẽ bất khả kháng mà mất đi ý thức.
Tuy nhiên, vào lúc đó đã có một vài cá nhân đặc biệt đã vượt trội đến mức có thể tự mình phá bỏ trạng thái tự vệ của cơ thể. Sau đó họ cũng đã giúp những người đồng cảnh ngộ và tạo ra một cộng đồng riêng của mình và đây có lẽ cũng là nơi hai anh em Lan Hao sẽ được đưa đến. Bởi cho đến tận bây giờ, nhờ vào khả năng của trạng thái thức linh mà nơi đó vẫn luôn là nơi được coi như cái lò đã tôi luyện ra những chiến binh có thể đàn áp những thứ sinh vật ngoại lai không ai có thể chạm tới.
Vùng đất ấy ở tại hướng tây bắc, giáp biên Điền Việt, Thức Linh Duy Phái thuộc tộc Lạc Miên.