Hai thiếu niên sau một thời gian đã sớm cùng nhau đến được phía cuối hang động
Lúc này, Lạc Long đang rảo bước xung quanh và đồng thời cũng hướng ánh mắt chăm chú của mình đặt lên hai cây cột đá, thứ duy nhất thu hút được ngài ấy vào lúc này.
Ban đầu, Lạc Long cũng chỉ chú ý tới chúng một phần là do Trợ Mộc đã kể đến.
Nhưng sau khi lại gần hơn, ngài đã liền nhận ra rằng đang có một nguồn năng lượng chảy bên trong hai cây cột, hệt như cách củ sâm kia đã thu hút ngài ấy trước đó.
Mãi cho đến khi thấp thoáng nhìn ra được con rồng được điêu khắc ẩn dưới lớp bụi.
Lạc Long lúc này một lần nữa thích thú chuyển hướng sự chú ý của mình ra khỏi dòng năng lượng kia và chăm chú ngắm nhìn hình ảnh con rồng được khắc chìm nổi trên đó.
- Đây hẳn là ngạo long rồi nhỉ? Miệng có ngậm khí châu, ngoại hình dài ngoằng này hẳn là tiến hóa từ rắn!
Trong lúc Lạc Long đang một mình lầm bầm về con ngạo long thì về phía Trợ Mộc, anh ta hiện giờ đang tự mình thử tập trung cảm nhận khí.
Thả trôi tâm trí mình vào không gian xung quanh để tìm kiếm nguồn khí, anh ta hy vọng sẽ lại được học thêm gì đó ở chỗ này.
Nhưng trớ trêu thay dù có cố thế nào thì tất cả những gì anh ta nhận được ở đây cũng chỉ có bốn nguồn khí nhỏ là hai cây cột, Lạc Long và bản thân chính anh ta.
Trợ Mộc vẫn cứ như thế mà tiếp tục kiên trì cảm khí, ít lâu sau chợt nghe thấy Lạc Long nói ra cái gì đó có vẻ mới lạ, anh ta không chần chừ mà hỏi ngay.
- Ngạo long? Cái thứ được khắc trên cột hả?
Đầu vẫn ngẩng cao, hai mắt nhắm tịt. Dù khá tò mò về điều mới lạ bên phía Lạc Long, nhưng Trợ Mộc cũng không quên tiếp tục di chuyển chầm chậm về trước để cảm khí ở những vị trí khác xa hơn.
Anh ta vẫn cứ vậy mà chờ đợi để lắng nghe câu trả lời từ phía Lạc Long, rồi cũng nhanh chóng nhận được một tiếng “ừm” đáp lại.
Lạc Long chợt hít một hơi thật sâu, lồng ngực của ngài dãn nở, phình to ra như một quả bóng bay sắp nổ, rồi sau đó ngài ta liền thổi mạnh về phía cây cột.
Cây cột này có bề dày đường kính đâu đó khoảng hai gang tay, chiều cao thì tận hơn mét tám.
Vậy mà với kích cỡ đó, bụi trên cây cột đã dễ dàng bị Lạc Long thổi bay từ trên xuống dưới. Lớp bụi dày trên thân cột đá giờ như hóa thành một màn sương màu nâu đỏ bao trùm khắp nơi.
- Khặc, khặc.
Trợ Mộc ở cách đó không xa liền ho sặc sụa khi hít phải ít bụi bị thổi bay tới.
Điều đó vô tình làm anh ta phải ngưng việc thăm dò nơi đây bằng cảm khí, Trợ Mộc khó khăn nói.
- Cái... cái gì vậy, một nơi như thế này cũng có gió à?
Vội vã dùng vạt áo che mũi, Trợ Mộc nheo mắt hướng ánh nhìn về hướng mà bụi bị thổi tới.
Khoảng một lát sau, lớp bụi trong không khí cũng theo thời gian mà dần rũ xuống để lộ ra một Lạc Long đang cứng đờ. Ngài ta hoàn toàn bị màn sương bụi đỏ vừa nãy phủ lên người không sót một chỗ. Nó khiến ngài trông không khác gì cây cột đá bên cạnh mình.
Trợ Mộc vừa nhìn thấy Lạc Long đang đờ người ở đó thì cũng đã không kềm được mà tiến lại gần, rồi sau đó tranh thủ buông lời trêu ghẹo.
- Quào! Một bức tượng thật tinh xảo, sao tôi không để ý nó sớm hơn nhỉ?
Nói ra câu đó, anh ta thậm chí còn xuýt phun ra một tràn cười, nhưng may vẫn ở mức kềm chế được.
Trợ Mộc tiếp sau đó liền lại gần, dùng tay phủi đi lớp bụi trên vai của Lạc Long đồng thời nói.
- Thế nãy giờ cậu tìm ra được gì chưa? Tôi vẫn không cảm nhận được nơi nào khác có khí cả.
- Tôi cũng vậy, ngoài trừ hai cây cột đá thì tôi không còn thấy có gì đó đặc biệt xung quanh.
Lạc Long lúc này liền áp bàn tay của mình lên cây cột.
Và lần này cũng giống như lần trước, lúc ngài ấy truyền khí vào củ sâm để khám phá nó.
Bản tính hiếu kỳ luôn thôi thúc ngài ấy phải lần mò và tìm hiểu mọi thứ.
Chỉ có điều lần này bản thân còn chưa kịp truyền khí vào thì cây cột đá đã chủ động hút lấy khí của ngài ấy.
Lượng khí tích lũy trong người dần như hóa thành suối chảy. Nó tuôn ra từ tay, rồi hòa vào cây cột như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là trong khoảnh khắc đó, những đường nét được khắc trên cây cột liền phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Nhận thấy vậy, Lạc Long sau đó đã chủ động để nó hút lấy khí của mình thêm một lúc lâu, nhưng kết quả lại chẳng có gì khác đặc biệt xảy ra.
Thậm chí ngài ấy còn không thể biết được bản chất của cây cột như cái cách ngài đã khám phá củ sâm.
Lạc Long liền trầm ngâm suy nghĩ rồi bất chợt nhận ra gì đó, ngài nói.
- Phải rồi, có tận hai cây cột mà!
Thoắt cái ngài ấy liền kéo tay Trợ Mộc lại rồi đặt lên cây cột bên kia mà không hỏi trước.
Và đương nhiên Lạc Long cũng đồng thời đặt tay của mình lên cây cột phía bên này.
Hai cây cột cùng lúc hấp thu khí của cả hai người bọn họ rồi đồng loạt tỏa sáng.
Ánh sáng này có chút kỳ dị. Nó vậy mà như bị hóa lỏng thành nước!
Bắt đầu từ trên đỉnh rồi lần mò theo những đường nét được khắc chìm trên thân cột. Thứ ánh sáng lỏng kia chảy xuống tận mặt đất rồi lan tỏa ra khắp sân một cách nhanh chóng.
Ngay khi đã lan đều ra khắp sân, thứ chất lỏng phát sáng này lại chủ động tách nhau ra, rồi tụ lại thành nhiều mảng nhỏ, sau đó thì mới hóa thành một loạt các hình dạng khác nhau.
Thứ chất lỏng này này được sắp xếp trên mặt đất rất đều đặn, trông như có một quy luật gì đó chứ không phải ngẫu nhiên.
Lạc Long trầm trồ cảm thán sau khi chứng kiến mọi việc, ngài nói.
- Này Trợ Mộc, hình như tôi biết cái này! Nó đều là ký tự cổ.
Không một lời đáp lại, Lạc Long liền thấy có gì đó không đúng.
Ngài rời mắt khỏi những họa tiết phát sáng được cho là ký tự cổ rồi hướng lên nhìn Trợ Mộc.
Da dẻ xanh xao, mắt trợn trắng, môi khô và tái lại, cả người run rẩy không ngừng. Đó chính là tình trạng của Trợ Mộc lúc này.
Lạc Long liền hoảng hốt hiểu ra và đã nhanh chóng kéo tay Trợ Mộc ra khỏi cây cột.
Trợ Mộc lúc này cơ thể không khác gì cọng bún.
Cả người anh ta mềm nhũn, đứng cũng không đứng nổi, chỉ có thể cố gượng nói với giọng điệu run run.
- Tôi nhận ra khí đã bị hút ra ngoài, nhưng sao lại thế này...?
Lạc Long hai mắt liếc ngang, liếc dọc bối rối đáp.
- He he, xin lỗi nhé! Nhưng không sao đâu, kiệt sức chút nhưng đối với người bình thường thì lại tốt... Ha ha, chắc là vậy đấy!
- Cậu... Tôi sẽ tính sổ với cậu sau!