Hang đá lạnh lẽo cùng bóng tối bao trùm khắp nơi, chàng trai bốc đồng cũng vì sự liều lĩnh của mình mà giờ đây chỉ còn sót lại chút hơi tàn như que diêm đang chuẩn bị vụt tắt.
Với tình trạng của những vết thương hiện tại, Kiêu Mãn giờ đây trông không khác gì một con xác sống với cơ thể không toàn vẹn. Hắn bây giờ chỉ đơn giản là dùng ý chí của mình để cố bò lết để đến được chỗ của con heo rừng yêu linh.
Mắt hắn giờ đã không khỏi rơm rớm, đọng lại những giọt lệ trên khóe. Chẳng rõ là vì nỗi đau thể xác hay nỗi đau tinh thần, Kiêu Mãn chỉ còn biết gào thét trong lòng và ráng hết sức xê dịch bản thân từng chút một.
Hắn đưa cánh tay đã sớm bị nhuộm bởi máu của mình lên phía trước, cố gắng với tới cơ thể khổng lồ đã bất động của con heo rừng yêu linh. Càng cố gắng di chuyển, sinh mệnh của hắn lại càng giảm đi, thị lực và thính lực đến cùng cũng đã tới giới hạn và giờ thì hoàn toàn biến mất.
Lúc này, từ trong màu đen ngòm của hang tối chợt thấp thoáng, ẩn hiện ra ba hòn lửa xanh lơ lửng. Chúng quẩn quanh như thể đang nhảy nhót cạnh một dáng người cao lớn dần hiện ra từ phía xa. Kẻ này vừa xuất hiện thì liền lả lướt di chuyển khéo léo qua những con sói yêu linh một cách dễ dàng rồi chậm lại dần trước một Kiêu Mãn đã không còn phản ứng.
Dáng vẻ của hắn vừa xuất hiện trông không khác gì một con người. Vậy mà bọn sói yêu linh hay kể cả con sói yêu tinh đang cầm trên tay thanh cự kiếm cũng không phản ứng lại với hắn.
Kẻ bí ẩn này sau đó chỉ đơn giản là cúi xuống để nhìn vào con người đang lặt lìa trên nền đất. Mái tóc màu xanh cổ vịt dài quá vai của hắn nhờ vào ánh lửa của ba hòn ma trơi liền càng trở nên nổi bật. Đôi mắt đỏ tươi như máu thì mở to âm thầm xem xét Kiêu Mãn. Tên này ngay lập tức bày ra biểu cảm phấn khích, hắn mặc cho đôi tai dài cùng chiếc mũi nhọn giật giật mấy cái liên hồi.
Dựa vào đặc điểm ngoại hình của kẻ bí ẩn, nếu không có những dị biệt như màu tóc, màu mắt và đôi tai dài nhọn thì chắc hẳn là ai cũng sẽ nhận nhầm hắn là một thiếu niên tuấn tú với cơ thể cao lớn và làn da trắng đến bất thường.
Nhưng khi đôi mắt đỏ của hắn lóe lên, nụ cười xuất hiện ngay sau đó lại kì dị tựa như cách cười của một con cáo. Ngay sau đó hắn liền dứt khoát chộp lấy tay của Kiêu Mãn mà nhấc lên cao. Chiếc lưỡi nhớp nháp dài mỏng thoắt cái đã thè ra liếm láp cánh tay nhuộm đầy máu của Kiêu Mãn. Hắn rên rỉ như đang tận hưởng rồi nói bâng quơ.
- Nuôi nhốt hay là thả rong đây nhỉ? Còn hai con khỉ bên ngoài nữa, có lẽ mình nên thử nghiệm loại hạt mới vừa thó được từ chỗ của Bất Khiết, ha ha ha!
Nói vừa dứt câu, bàn tay trắng nõn nà của kẻ này liền nổi lên một loạt những sợi gân xanh, kèm theo sau đó là một bộ móng vuốt sắc nhọn mọc dài ra tựa như dao bấm.
Giờ đây chẳng ai có thể biết hắn muốn làm gì với một người đã không còn dấu hiệu của sự sống. Hắn cứ vậy mà dùng bàn tay đó thoăn thoắt xẻ dọc cổ họng của Kiêu Mãn mặc cho trước đó ở trên chiếc cổ này đã có sẵn một vết cắt khá sâu.
Nhật nguyệt tuần hoàn, một ngày mới lại trôi qua. Tại làng Thụ Xi, nhóm của Lạc Long và hai vị Lạc Hầu, Lạc Tướng khi này cũng đã sớm giải quyết được khúc mắc của nhau. Tuy là họ vẫn không thể không có sự dè chừng, nhưng cả Lạc Long và Trợ Mộc đều hiểu đó là chuyện đương nhiên nên họ hẳn đã không hề thấy khó chịu với việc đó.
Còn về phía Xiết Hữu, anh ta đã đem những chuyện vừa xảy ra ở làng Viên kể ra hết trong chiều hôm qua. Sự việc này vốn cũng đã nằm trong dự đoán của hai vị Lạc Hầu và Lạc Tướng. Bởi với kiến thức được truyền dạy từ các bậc cha ông, họ chắc chắn là có thể đoán được những việc bất lợi sẽ sớm xảy ra sau khi năng lượng bị khuếch đại lên nhiều lần.
Đặc biệt hơn là khi Lạc Vương vốn đã có thể trở về sớm, nhưng khả năng cao là do dị tượng diễn ra bất ngờ nên ngài ta đã phải ở lại vương đô thêm một thời gian nữa.
Thế là họ đã cùng nhau đưa ra một đối sách tạm thời. Trước hết chính là ưu tiên việc truyền tin cho các làng xung quanh. Sau đó Lạc Tướng sẽ tăng cường phòng thủ cho làng, bằng cách cử hộ binh thay phiên nhau canh gác. Và cuối cùng là bọn họ sẽ cùng đi tập hợp thêm một nhóm người để truy quét tàn dư là đám sói đã bị xổng tại làng Viên.
Kế hoạch đã được những anh tài trẻ tuổi này lập ra một cách gấp rút để đối phó với tình hình hiện tại. Ngay sau đó nhóm của Lạc Long cũng đều được bố trí đồ ăn và chỗ nghỉ ngơi.
Mãi cho đến lúc này đây, khi mà mặt trời đã có thể tạo ra bóng đổ cho khắp vùng đất. Lạc Hầu và Lạc Tướng đã sớm cho người đi truyền tin, hạn chế để các Lạc dân ra ngoài và đồng thời cũng nâng cao mức độ phòng vệ của ngôi làng với quân số còn lại.
Tiếp theo, việc duy nhất mà bọn họ cần làm lúc này chính là tập hợp các trai tráng để lựa ra những người giỏi nhất trong mảng chiến đấu.
Sở dĩ họ cần tìm người là do trong làng Thụ Xi lúc này chỉ còn đủ chiến binh và hộ binh để bảo vệ làng. Nếu họ buộc phải rời vị trí của mình để săn một bầy sói lớn, trong khi đó lại không rõ vị trí và sức mạnh của đối phương thì sẽ rất bất lợi cho làng ở thời điểm hiện tại. Vì thế nên bọn họ chỉ còn hai cách để giải quyết vấn đề này.
Cách thứ nhất là cố gắng thăm dò dấu vết của bầy sói, nhưng họ sẽ không tấn công một cách liều lĩnh mà phải chấp nhận hoàn cảnh rồi chờ đoàn binh của Lạc Vương trở về.
Cách thứ hai, họ sẽ tìm các trai tráng là thợ săn trong làng để đưa vào nhóm tấn công. Họ sẽ cùng nhau lên kế hoạch và tấn công một cách cẩn thận khi có thông tin cụ thể về bọn sói.
Thời điểm này họ buộc phải đề cao cảnh giác, hoàn toàn không thể lơ là dù chỉ là một vài yếu tố nhỏ. Bởi vì với những thông tin được cung cấp cho nhau, ai cũng có thể nhận ra tốc độ tiến hóa và hình thành linh tính của đám yêu linh, yêu tinh này rất bất thường.
Dị tượng khuếch đại năng lượng vừa mới xảy ra không lâu thì một loạt hàng trăm con sói tiến hóa yêu linh. Đã vậy Lạc Long còn chính mắt chứng kiến một con yêu linh tiến hóa thành yêu tinh chỉ vỏn vẹn trong đêm hôm đó. Những thông tin này căn bản đã giúp cho họ biết được rằng thêm một ngày trôi qua thì càng có khả năng sẽ có thêm một con yêu tinh nữa xuất hiện.
So với Lạc Long thì Lạc Hầu và Lạc Tướng phải nói là khá mạnh về mảng chiến đấu. Dù có là Xiết Hữu hay Kiêu Mãn thì cũng phải nhượng bộ một phần khi giao chiến với họ. Ấy vậy mà cả hai cũng không có tự tin để chiến đấu với một con yêu tinh trong trạng thái hoàn hảo nhất.
Lạc Long và Xiết Hữu sau khi nghe được lời kể của hai vị Hầu, Tướng thì cũng đã lập tức cảm thán bản thân may mắn. May là đêm hôm đó họ gặp phải yêu tinh vừa tiến hóa, nếu mà nó có thêm thời gian làm quen và sử dụng hoàn toàn sức mạnh thì quả thật không dám nghĩ đến kết cục của bọn họ.
Lúc này, khi tất cả đang cùng nhau bước đi trên con đường làng, Xiết Hữu khều nhẹ Mi Ca rồi đánh tiếng hỏi nhỏ.
- Anh nè, không phải chúng ta đang tìm người để săn bọn yêu linh sao? Tới chợ làm gì vậy?
Mi Ca khi này cũng vừa đi, vừa khom cơ thể to lớn của bản thân xuống trả lời Xiết Hữu bằng một giọng nhỏ nhẹ.
- Hội săn kết thúc hôm qua, giờ này chắc tụi nó chắc cũng đang chuẩn bị thi đấu với nhau rồi... Không ra chợ tìm thì đi đâu mới tìm được?
Lúc này Xiết Hữu liền thông suốt và không định hỏi thêm. Nhưng Trợ Mộc đang đi bên cạnh vừa hay cũng đã nghe thấy. Anh ta ngay lập tức hỏi bồi thêm một câu.
- Hội săn là gì thế?
Xiết Hữu nghe thấy câu hỏi của Trợ Mộc thì liền khoác tay lên vai anh ta hỏi ngược.
- Ủa, làng cậu không có thợ săn à?
- Có chứ, đương nhiên là có rồi. Nhưng mà cả làng chỉ có vài gia đình là thợ săn thôi. Đa số các hộ còn lại sẽ vào vương đô để đổi trái cây và mấy loại lương thực khác để lấy thịt.
- Ừm, ra là vậy! Ở gần vương đô cũng tốt nhỉ, ha ha ha.
Xiết Hữu tít mắt cảm thán, sau đó anh ta liền giải đáp thắc mắc trước đó của Trợ Mộc.
- Do là làng cậu ít thợ săn nên không có văn hóa này, chứ ở hầu hết các làng chuyên sống bằng việc săn bắt thì hội săn là một lễ hội không thể thiếu được.
- Vậy ư? Anh nói rõ hơn đi.
Trợ Mộc tròn xoe mắt thích thú, Xiết Hữu thấy vậy cũng sảng khoái cười và đáp lại.
- Trong mỗi đợt đi săn sẽ có nhiều nhóm tụ tập lại với nhau tại chợ. Bọn họ sẽ thách thức nhau một chỉ tiêu nhất định rồi dựa vào đó mà tranh đấu. Nếu đội săn nào không thể hoàn thành chỉ tiêu đề ra, họ buộc phải trích thêm một phần chiến lợi phẩm cho đội khác. Vì thế nên các đợt đi săn như thế này sẽ được gọi là hội săn.
Lạc Long nghe thấy lời kể của Xiết Hữu thì cũng có nhen nhóm lên một chút thích thú. Nhưng sau đó ngài liền nhận ra điều gì đó nên liền hỏi.
- Khoan đã, nếu nói đây là ngày cuối cùng của hội săn... Vậy không lẽ họ vừa mới đi săn từ bên ngoài trở về?
- Không.
Lúc này người dẫn đầu là Gam Tác, Lạc Hầu của Lạc Việt liền bác bỏ suy nghĩ của Lạc Long. Bước thêm được vài bước, vị Lạc Hầu trông ốm yếu này liền nói tiếp.
- Khi dị tượng khuếch đại năng lượng vừa xảy ra thì ta đã sớm cho người đi tìm và đưa tất cả trở về làng. Do luật của hội săn là hôm nay, nên họ mới chờ tới bây giờ dù đã trở về từ sớm.
Lạc tướng Mi Ca, người đang lẻo đẽo theo sau Lạc hầu liền nở nụ cười tươi rói nhìn Lạc Long mà nói với giọng điệu rất tự hào.
- Gam Tác tinh ý lắm nhé!
Sau đó bọn họ đều cùng nhau tới khu chợ trung tâm của làng. Tại đây mọi người đều tấp nập trao đổi hàng hóa nhộn nhịp không kém gì khu chợ trung tâm của vương đô mà Lạc Long đã từng đi ngang qua trước đó.
Nơi này có một khu vực đất trống tương đối rộng rãi, các Lạc dân tự do sắp xếp hàng hóa trao đổi của mình ở một vài địa điểm mát mẻ. Trông nơi này có vẻ không có quy tắc hoặc sự quản lý nào từ bên thứ ba, nên đa phần bọn họ đều chọn ngồi đại ở các gốc cây và chờ người khác tới để trao đổi với mình.
Khi này, nhìn vào phía trung tâm của mảnh đất thì sẽ thấy rõ nơi đó hiện đang được vây quanh bởi một toán người, đa phần là đàn ông và trẻ nhỏ.
Với những người đàn ông, bọn họ có vài điểm khá tương đồng với nhau nhưng lại cũng khá khác biệt với hầu hết các Lạc dân khác của làng.
Ví dụ như mái tóc ngắn và đôi chân trần để có thể giúp họ dễ dàng di chuyển trong quá trình săn bắt. Cùng với những món vũ khí thô sơ luôn mang trên người, nhóm những kẻ trông có hơi dữ tợn này rõ ràng chính là những thợ săn mà Lạc hầu, Lạc tướng đã đề cập đến dạo trước.
Lúc này, một người trong đám đông liền hồ hởi luồn lách đi ra đón đầu cả nhóm và lên tiếng.
- Lạc hầu, Lạc tướng cũng đều đến tham gia náo nhiệt à?
Lạc hầu Gam Tác lúc này không buồn trả lời, vẫn cứ giữ bộ mặt lạnh ngắc mà tiến lên phía trước. Lạc tướng Mi Ca cũng tiếp bước theo sau, khi đi ngang qua người này cũng không quên vỗ vai anh ta hai cái như đáp lại.
Xiết Hữu lát sau mới chậm rãi bước đến rồi mở lời.
- Qui Xác, hội săn diễn ra đến đâu rồi? Bọn tao đang có việc cần người gấp.
Người tên Qui Xác này ngơ ra một xíu rồi gãi thái dương sau khi nghe thấy lời của Xiết Hữu, vài ba giây sau mới đáp.
- À thì không biết phía mày cần người cho việc gì, nhưng tao nghĩ chuyện này sẽ khó mà kết thúc được đó!
- Sao thế?
Xiết Hữu chau mày, đôi mắt trố ra tỏ vẻ khó hiểu. Qui Xác sau đó liền thở một hơi dài rồi mới giải thích.
- Thì còn lý do nào khác ngoài việc hội săn bị can thiệp đâu? Bây giờ đội thằng Mẫn Thau có số lượng ít hơn đội thằng Truy Kiệt nhưng tụi nó lại không phục vị bị can thiệp. Nhờ vào xích mích có sẵn của hai thằng đó mà giờ đang cãi nhau rầm trời kia kìa!
Phía bên này, nhóm của Xiết Hữu hiện tại vẫn còn đang nán lại để nghe Qui Xác nói về tình hình của hội săn, thì bỗng nhiên từ bên trong đám đông hỗn loạn liền có một khối gỗ cao hơn năm mét được dựng lên trong nháy mắt. Khối gỗ liền sừng sững đứng tại trung tâm rồi nhanh chóng chiếm hết sự chú ý của mọi người trong khu chợ.
Ngay khoảnh khắc đó, Lạc Hầu từ bên dưới đã dựa vào sự linh hoạt mà nhẹ nhàng nhảy lên rồi đứng vững trên đó.
- Các thợ săn đang có mặt, nghe ta nói đây!
Tất cả mọi người ngay khi nghe thấy giọng nói đó phát ra thì liền đồng loạt dừng công việc của mình lại. Không chỉ riêng các thợ săn ở trung tâm khu chợ, mà đến các điểm trao đổi xung quanh cũng đã đồng dạng một ánh mắt hướng tới vị Lạc hầu đang đứng ở phía trên.
Khi này Lạc hầu nhận thấy sự chú ý đã được đặt hết lên phía mình, nên cũng không chần chừ nữa mà liền phát biểu.
- Hẳn là các thợ săn ở đây ai cũng biết về dị tượng vừa xảy ra cách đây không lâu. Ta sẽ nói thẳng, rằng sự việc đó đã khiến các loài không phải con người có một vài bước tiến hóa theo hướng rất bất thường. Vậy nên sau khi bàn bạc đối sách và cân nhắc để đưa ra quyết định, bọn ta đã chọn phương pháp sẽ tấn công trước để đề phòng bất trắc. Nhưng do một vài nguyên nhân mà chúng ta không có đủ nhân lực cho một cuộc tấn công đủ tiêu chuẩn, vì thế mà ta sẽ cần thêm sự giúp sức từ các thợ săn đang có mặt tại đây.
Lạc Hầu dứt khoát chốt câu, ngay lập tức liền có người lên tiếng.
- Nhưng thưa Lạc hầu, trước tiên có thể để chúng tôi giải quyết vấn đề trước mắt này được chứ? Sẽ thật khó để làm việc với nhau nếu còn tranh chấp mãi như thế này!
Người vừa phát ngôn này tên là Mẫn Thau, anh ta đồng thời cũng là người đã được nhắc qua trong lời của Qui Xác trước đó. Và đúng như những thông tin đã được truyền đạt cho nhóm của Xiết Hữu, Mẫn Thau hiện tại dù đang đưa ra ý kiến với Lạc hầu nhưng ánh mắt viên đạn của anh ta lại đăm đăm nhìn một người khác. Đấy chắc hẳn là Truy Kiệt, người đứng đầu của nhóm thợ săn đối địch với anh ta, đồng thời cũng là kẻ mà Mẫn Thau muốn đánh bại nhất.