Yêu linh hệ mộc với hình hài hệt như một đứa trẻ nằm gọn trong tay Lạc Long.
Nhìn cái sự dị dạng của nó mà xem! So với lúc ban đầu thì thật khó để người ta có thể không ngạc nhiên.
Thân mình nó có màu nâu cam, điểm trên đó là lờ mờ những đường vân ngoằn ngoèo phức tạp. Bốn nhánh rễ trước đó giờ đây lại hóa thành tay chân với những điểm gấp khúc hệt như mô phỏng lại các khớp xương của con người.
Đỉnh điểm chính là khuôn mặt khi nó có hốc mắt khá sâu và khuôn miệng nó thì ngoác rộng tạo thành một nụ cười trông cực kỳ ám ảnh.
Lúc này ngoài Lạc Long ra thì có lẽ bất cứ ai biết đến sự tồn tại của yêu linh cũng đều sẽ phải hoảng sợ xách quần mà chạy tám hướng.
Ngay cả Trợ Mộc, người hết lần này đến lần khác được Lạc Long trấn an vẫn không một giây nào chịu bình tĩnh lại.
Anh ta chỉ một mực chịu nghe chứ không chịu tin.
Bởi ai đời lại tin một con yêu linh sẽ vô hại cơ chứ?
Cũng vì thế, Trợ Mộc nhanh tay cầm lấy củ khoai chưa kịp chín mà lùi về sau, nép mình sau cánh cửa nói với Lạc Long.
- Cậu mau ném nó đi đi! Tôi không cần biết nó là hệ thực vật hay là thú vật, nó chẳng tốt lành gì đâu!
- Anh chắc chứ? Nếu không ai kiểm soát nó thì sẽ rất tệ nếu nó thành ma linh đấy nhé!
Lạc Long đáp lại Trợ Mộc bằng một câu hỏi kèm với vài ý đe dọa. Ngài cũng không quên dùng một ánh mắt nghiêm trọng để dọa anh ta.
Trước đó Lạc Long đã có nói cho Trợ Mộc về các loại sinh vật kỳ lạ, nhưng ma linh lại là thứ ngài giải thích kỹ càng nhất.
Ma linh chính là tập hợp của những điều tiêu cực và xấu xa nhất. Sự tồn tại của nó chính là một thảm họa và chưa kể nếu để một ma linh có cơ hội phát triển thì nó sẽ tiếp tục tiến hóa thành ma vật. Điều này sẽ tạo nên một đại thảm họa hệt như sự kiện năm đó.
Nghe thấy Lạc Long nói, trái cổ Trợ Mộc chợt chuyển động.
Anh ta nuốt nước bọt cái ực rồi nghĩ đến một viễn cảnh xa xăm mà tại nơi đó mọi thứ đều chỉ là một đống hoang tàn đổ nát, máu và lửa khắp mọi nơi, thây người thì rải rác không toàn vẹn.
Trợ Mộc rùng mình, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ào một phát lên đến tận gáy. Hàm răng anh ta thì run cầm cập va vào nhau, mãi sau vài nhịp thở thì anh ta mới bình tĩnh lại.
- Vậy...vậy phải làm sao bây giờ?
Giữ nguyên vị trí không đổi, Trợ Mộc lắp bắp hỏi.
- Thì tôi vẫn phải giữ nó chứ sao? Nào, lại đây đi! Tôi đảm bảo mình sẽ có thể kiểm soát nó mà!
Lạc Long vô tư trả lời, ngài vẫy tay gọi Trợ Mộc quay lại.
Dù vẫn còn nghi ngờ nhưng anh ta liền bị cái bụng hối thúc.
Thầm nghĩ thấy Lạc Long là một người có nhiều kiến thức, lẫn việc ngài ấy tự tin như vậy… Nên Trợ Mộc đã thầm trấn an bản thân rồi lại ngồi cùng Lạc Long.
Nhưng chỉ sau đó vài phút, Lạc Long lại một lần nữa làm Trợ Mộc chao đảo tinh thần, ngài hỏi.
- Lát anh có thể dẫn tôi đến cái hang động ấy chứ? Cái hang mà anh nhặt củ sâm này ấy!
Giỡn mặt chắc?
Ngài ấy thật sự nghĩ Trợ Mộc sẽ đồng ý thật sao?
Đời nào Trợ Mộc lại muốn quay trở lại cái nơi mà anh ta nhặt về một con yêu linh chứ? Lỡ đâu bên trong cũng còn nhiều con yêu linh khác mà anh ta chưa nhận ra thì sao?
Sắc mặt của Trợ Mộc tái xanh thay cho câu trả lời. Nhưng dù vậy anh ta vẫn có chút tò mò nên liền hỏi.
- Cậu quay lại chỗ nguy hiểm đó làm gì chứ?
Lạc Long biết mình không thể trả lời rằng điều đó chỉ xuất phát từ bản tính tò mò của bản thân được.
Vậy nên ngài đành bịa ra một lý do sao cho hợp lý, ngài nói.
- À thì như anh đã biết đấy, thực vật muốn trở thành yêu linh thì ít nhất phải sống hơn nghìn năm để hấp thụ khí. Mà củ sâm này thì đã hiện rõ hình người nên có khả năng trong cái hang kia chứa đựng rất nhiều linh khí, đến mức khiến củ sâm này hóa hình người.
- Vậy là cậu định đến đó để thu khí?
- Đúng vậy!
Trợ Mộc xoa cằm đắn đo, bản thân anh ta cũng muốn tăng khả năng sử dụng khí của mình lên để giúp ích cho việc chữa trị. Nên việc tìm một nơi có nhiều khí để luyện tập quả thật là rất cần thiết.
Nhưng đồng thời anh ta cũng không tránh khỏi việc lo sợ những nguy hiểm tiềm ẩn bên trong cái hang động kỳ lạ kia.
Đi, không đi, đi, hay là không đi?
Trong đầu Trợ Mộc điên cuồng lặp đi, lặp lại những từ đó. Phải lựa chọn giữa mạo hiểm phát triển bản thân hoặc bỏ qua cơ hội để giữ an toàn.
Suy đi nghĩ lại, mãi một lúc lâu sau thì anh ta mới hạ quyết tâm. Chỉ là giọng vẫn còn hơi rụt rè.
- Được… Được rồi, tôi sẽ dẫn cậu tới đó, nhưng tôi không chắc là mình còn nhớ đường đâu!