- Này Trợ Mộc! Con đường này thật sự là mới xuất hiện ở đây sao?
Lạc Long mở lời hỏi Trợ Mộc trong khi đang thích thú chạy đông, chạy tây xem xét cảnh vật xung quanh.
Những điều này quả là không tưởng, ngài ấy thật sự không tin vào mắt mình và có lẽ cũng có vài phần ý nghĩ không muốn tin vào những gì Trợ Mộc nói trước đó.
Con đường này giờ đây ở tại hai bên ven đường đang hiện diện một loạt các loại cây, cỏ, hoa, lá khác nhau.
Chúng được sắp xếp như thể là để làm thành hai dãy hàng rào. Và các kẽ hở giữa chúng cũng không thể nào đủ để một người có thể chui lọt.
Cứ như nó tồn tại là để chắc chắn rằng những ai đi trên con đường này đều phải tới được cái điểm đích đã được vạch ra sẵn trước đó.
Đã thế, ở dưới mặt đất còn được san phẳng một cách hoàn hảo để thuận lợi cho việc di chuyển.
Đúng vậy, nó phẳng hoàn toàn, không hề có lấy một hòn sỏi nào trồi lên hay một khu vực đất mềm bị lõm xuống.
Đã thế Lạc Long thậm chí còn không thể tìm thấy một ngọn cỏ hay một chiếc lá rụng nào vất vưởng ở trên đường. Dù cho bao bọc xung quanh đây chỉ toàn là cây với lá.
Con đường này gọn gàng hệt như một cái mê cung vậy! Có điều mê cung này lại chỉ có một lối và dẫn thẳng đến đích.
- Đúng, đúng là nó mới xuất hiện ở đây đấy! Nhưng còn có điều còn lạ hơn cơ!
Trợ Mộc gãi khóe miệng, anh ta xác nhận với Lạc Long và kèm theo một ít thông tin mới.
Lạc Long lúc này cũng xoe tròn đôi mắt nhìn anh ta.
- Lạ hơn cái gì?
- Ờ thì lúc nãy tôi có hỏi qua những người trong làng khi họ đi trên con đường này rồi! Chỉ là câu trả lời tôi nhận được thì lại không giống nhau.
- Chẳng phải chỉ có một con đường thôi sao?
Lạc Long nghiêng đầu thắc mắc hỏi.
Trợ Mộc giờ đây cũng không biết giải thích thế nào cho Lạc Long vì chính bản thân anh ta cũng chưa hiểu rõ.
Anh ta chỉ đơn thuần là thuật lại những gì mình nghe được.
- Tôi không rõ nữa! Nhưng mấy người họ đều không có lý do gì để nói dối cả! Người thì nói mình đã tới con sông, có người thì bảo mình tới bìa rừng, có người thì bị lạc đi rất xa, còn có người đi hết một vòng lại quay về điểm xuất phát là chỗ này đây!
Nghe thấy điều kỳ lạ vừa được kể ra, hai mắt Lạc Long chợt sáng lên trông như rất thích thú, ngài nói.
- Một lối đi có thể tự ý thay đổi lộ trình sao? Cũng mong chờ thật đấy!
Nói rồi, cả hai cùng di chuyển men theo con đường với mục tiêu sẽ là cái hang mà Trợ Mộc đã từng tới hôm trước.
Chỉ là qua những gì Trợ Mộc vừa kể thì không có gì chắc chắn họ sẽ tới được đúng nơi.
Nhưng do hai người bọn họ đã cùng nhau bỏ ra một ít thời gian để chuẩn bị cho chuyến đi này trước khi khởi hành, nên có thể xem như đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Trên người Lạc Long lúc này ngoại trừ con dao bán nguyệt được tặng thì ngài cũng có mang thêm một cái giỏ chứa một ít lương thực là những củ khoai.
Còn về phần Trợ Mộc thì anh ta cũng đeo một cái giỏ tương tự trên lưng, nhưng thay vì là khoai thì bên trong là một ít cây thuốc có tác dụng cầm máu.
Cả hai đã cùng bàn bạc sơ với nhau và rào trước một vài khả năng sẽ ở lại qua đêm trong rừng hoặc phòng hờ các trường hợp bị dã thú tấn công. Họ vốn không ngờ tới việc sẽ có nguy cơ bị lạc khi đi trên con đường này.
Thật may là cả hai đã chuẩn bị sẵn một ít đồ để phòng hờ trường hợp buộc phải qua đêm trong rừng.
Chỉ là hiện tại họ cũng chỉ có bấy nhiêu đó, nếu mà có nhiều hơn thì Trợ Mộc chắc rằng cũng sẽ cố mà đem theo để tăng độ an toàn lên dù chỉ là chút ít!
Men theo con đường với tốc độ trung bình, cả hai cuối cùng cũng đến được điểm cuối của nó chỉ sau một giờ.
Lúc này, sừng sững trước hai thiếu niên chính là một hang động khổng lồ, tăm tối.
Nhìn sơ miệng hang, đoán ước chừng bán kính của nó cũng phải sáu đến bảy mét.
Những khối đá xung quanh thì trông nhọn hoắt tựa như các khối thạch nhũ. Chúng xỉa ngang, xỉa dọc khiến miệng hang trông hệt như một bộ răng của quái vật vậy!
Đã thế ở tận sâu bên trong hang, cứ một khoảng thời gian là sẽ có tiếng gió gào rú không ngừng.
Nó làm người ta thêm tin tưởng rằng cái hang này thực sự là một con quái vật đang há miệng, chực chờ ăn tươi nuốt sống bất cứ ai bước chân vào vậy.
Nhìn thấy vẻ ngoài này của cái hang và nghĩ đến Trợ Mộc đã một mình bước vào trong, Lạc Long liền cảm thán một câu.
- Tôi không ngờ lần trước anh lại dám một mình vào trong đó đấy!
Nghe Lạc Long nói vậy, Trợ Mộc liền thở một hơi dài rồi đáp lời.
- Trời ạ, lúc đó tôi cũng hết cách rồi! Cậu thử nhìn lại phía sau đi!
- Phía sau?
Bộ phía sau có gì à?
Ngài chau mày không hiểu ý của Trợ Mộc vừa nói, nhưng cùng lúc đó cũng thuận người mà xoay đầu liếc về phía sau, nơi cả hai vừa đi qua.
- Cái... cái quái gì thế? Con đường khi nãy đâu rồi?
Lạc Long lắp bắp hỏi khi không còn nhìn thấy lối đi vừa nãy nữa.
Giờ đây, ở trước mắt, thay vì là một con đường thẳng lối, ngăn nắp thì nó lại trở thành một khu rừng tre thưa thớt mỗi nơi một bụi, lởm chởm đất đá trông rất gập ghềnh.
Sự thay đổi thần tốc như lật bánh tráng này khiến Lạc Long để lộ ra vài nét hoang mang trên mặt.
Nhưng trong thoáng chốc, sự hoang mang vừa mới đây của Lạc Long sau vài giây liền chuyển thành một chút run nhẹ ở lồng ngực.
Sự run rẩy này không phải do ngài ấy sợ hãi hay gì. Nó chỉ đơn giản là xuất phát từ sự hưng phấn!
Ban đầu Lạc Long khá chắc khu rừng đang bị điều khiển bởi một sự tồn tại giống với con yêu linh hệ mộc kia. Ngài cho rằng nó đang đùa giỡn với người dân bằng cách buộc họ di chuyển khắp mọi nơi theo ý nó.
Lần này quả thật không còn gì để nghi ngờ nữa!
Trợ Mộc đã bị đưa đến đây một lần và bây giờ họ lại đến đây một lần nữa theo con đường nó tạo ra.
Rõ ràng là sự tồn tại này muốn hai người họ đi vào trong hang.
Hoặc nếu ta nhìn vào một góc độ khác, có thể là nó chỉ nhắm đến mỗi Trợ Mộc và Lạc Long thì lại là vị khách không mời.
Nhận ra bản chất của sự việc, ngài ấy trước đó đã hưng phấn thì lúc này đây, sự hưng phấn đó lại càng được nhân lên gấp bội. Liệu bản thân ngài sẽ đối mặt với điều gì sắp tới?
Cái thứ điều khiển khu rừng là yêu linh, ma linh hay là tinh linh? Hay thậm chí là yêu tinh, ma vật?
Hàng tá câu hỏi được đặt ra kèm theo lượng lớn sự mong chờ trong từng dòng suy nghĩ. Nó khiến nhịp tim Lạc Long lúc này đang thật sự vồ vập trong niềm háo hức.