- Phải đó thưa Lạc hầu, tôi cũng có ý muốn giống nó. Nếu nó đã không phục kết quả đang bày ra trước mắt thì tôi sẽ không ngại phải đánh bại nó thêm một lần nữa đâu!
Truy Kiệt tự tin buông lời đá đểu Mẫn Thau, người đang đáp lại bằng một ánh mắt như bắn ra tia lửa.
Lúc này bầu không khí đã nhanh chóng trở nên rộn ràng hơn khi đa số các thợ săn cũng đều đồng tình với mong muốn đó. Còn vị Lạc hầu trẻ giờ đang trầm tư để cân nhắc, sau vài giây suy nghĩ nhanh thì mới vội lên tiếng.
- Vậy được, ta sẽ đưa ra thử thách cho cả hai. Ai thắng trong cuộc đấu này sẽ tương đương việc thắng trong hội săn, đồng ý chứ?
Mẫn Thau và Truy Kiệt đều hài lòng mà cúi người, cùng lúc đáp lại.
- Được ạ!
Sự đồng tình của cả hai thợ săn trẻ vừa được thốt lên thì Lạc hầu cũng không nói thêm bất cứ gì nữa.
Vị Lạc hầu trẻ tuổi chỉ gật nhẹ đầu như chấp nhận lời đáp của đối phương, rồi anh ta dứt khoát giơ một chân lên cao quá đầu và đạp thật mạnh xuống cây cột gỗ mình đang đứng.
Cú đạp này bởi vì có sử dụng kèm theo năng lượng nên tác động gây ra sau đó đã tạo nên một âm thanh tựa như pháo nổ, đồng thời cây cột gỗ đã lập tức bị lún xuống lòng đất một đoạn khá sâu.
Ngay sau đó Lạc hầu Gam Tác hướng mắt nhìn xa xăm, tay thì vòng ra phía sau lưng và nói.
- Lên cả đi, cho tới khi mặt trời chạm đỉnh thì đứa nào làm ta rơi xuống trước sẽ được tính là thắng.
Khi này, Lạc tướng Mi Ca thấy tình huống này cũng liền cười khổ mà nói.
- Anh lại làm khó tụi nhỏ nữa rồi!
Bỗng nhiên người tên Qui Xác đang đứng cùng nhóm của Lạc Long vừa hay đã chú ý được gì đó, anh ta không ngần ngại mà hỏi lớn về phía Lạc hầu.
- Thưa Lạc hầu, tư thế này có nghĩa là ngài không định dùng năng lượng để tạo ra triền thủ ạ?
Gam Tác nghe thấy thì lập tức nhướng mày, thở nhẹ một hơi, ánh mắt liền hướng lên nhìn trời xanh mà đáp.
- Không dùng cả hai tay!
Tất cả mọi người khi vừa nghe thấy lời tuyên bố dõng dạc của Lạc hầu đã lập tức không tránh khỏi âm thầm mà cảm thán. Họ bàn tán xôn xao liệu rằng quyết định này của Lạc hầu có phải là quá xem thường hai thợ săn trẻ kia rồi không?
Dù cho thực lực vốn có của họ còn khá non nớt, nhưng ít ra thì họ vẫn đủ năng lực để dẫn đầu cả một nhóm thợ săn. Cùng với việc Lạc hầu tự tin không sử dụng vũ khí để đối đầu với họ... Việc này quả thật là khó ai có thể ngờ tới.
Và phần nào lý do cũng là bởi dị tượng khuếch đại năng lượng vừa xảy ra, nên hầu hết hiệu quả trong việc sử dụng khí giờ đã được nâng cao đáng kể. Vì thế mà tuyên bố không sử dụng năng lượng để hóa hình vũ khí sẽ là một bất lợi thật sự lớn, đặc biệt khi kỹ thuật đó quá phổ thông trong việc chiến đấu ở Xích Quỷ.
Đã vậy Lạc hầu Gam Tác còn tuyên bố sẽ không dùng cả hai tay thay vì chỉ giới hạn bản thân ở việc không dùng triền thủ tạo ra bằng năng lượng. Đến cả Lạc Long cũng không tránh khỏi những suy nghĩ xem nhẹ, ngài nói bâng quơ.
- Xem ra thử thách này sẽ dễ cho hai người họ nhỉ? Việc của họ bây giờ chỉ đơn giản là thi xem ai nhanh hơn...
Nhưng lời của Lạc Long khi này còn chưa kịp dứt, phía Mẫn Thau và Truy Kiệt đã ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhảy về phía của Lạc hầu.
Trên tay mỗi người bọn họ lúc này là một ngọn giáo thô sơ được bọc lại bằng khối năng lượng dày đặc cùng lao tới.
Một đòn đến từ bên trái, một đòn khác thì đến từ bên phải, hai lưỡi giáo xé gió vụt tới chỗ Lạc hầu không chút nể nang. Nhưng không ngoài dự đoán, Lạc hầu Gam Tác vậy mà đã uyển chuyển xoay mình né được cả hai đòn tấn công đó trong gang tấc. Và bởi vì đòn tấn công đã trượt khỏi mục tiêu, Mẫn Thau và Truy Kiệt đã nhanh lẹ tận dụng quán tính đang có mà đáp chân ở giữa thân cột.
Ngay sau đó cả hai người đều dứt khoát găm ngọn giáo của mình lên cột gỗ để tạo ra một chỗ đứng tạm thời.
Mẫn Thau và Truy Kiệt khi này hẳn là không muốn để thời gian trôi đi quá nhiều. Họ lập tức nhờ vào điểm tựa mới tạo ra là cây giáo để nương theo sự đàn hồi mà nảy mình lên. Cú nhảy khi này không nhẹ cũng không mạnh, vừa khớp chạm tới vị trí đang đứng của Lạc hầu.
Mẫn Thau và Truy Kiệt không hẹn mà gặp, cùng nhau tung thêm một đòn tấn công nữa. Họ vung chân phát khí, đá một cú vào cùng một mục tiêu đang ở trước mặt mình. Chỉ là Lạc hầu đã sớm nhìn ra nên đã nhanh trí ngồi xổm để né gọn đòn đó theo cách không thể nào đơn giản hơn.
Hai cú đá cứ vậy mà trượt mục tiêu rồi va chạm với nhau kèm theo khối năng lượng đủ lớn.
Một vụ nổ năng lượng nhỏ khi đó sẽ là điều không thể tránh khỏi, nó đã trực tiếp khiến cả Truy Kiệt và Mẫn Thau đều phải chịu một lực tác động mà văng đi khá xa. Vị Lạc hầu trẻ ung dung cười mỉm nhìn xuống hai thợ săn đang nằm sõng soài ở hai bên, thích thú cười nói.
- Nhìn theo góc độ khác thì hai đứa bây hợp nhau đấy chứ!
Mọi chuyện vừa xảy ra thật sự có chút hơi nhanh quá, bởi chỉ thoáng vài ba giây mà cả hai thợ săn trẻ tuổi đều đã bị hạ một cách chóng vánh. Lạc Long trước đó còn đánh giá việc Lạc hầu không sử dụng cả hai tay là một bất lợi, nhưng giờ thì ngài ta lại là người mở lớn mắt ngạc nhiên hơn bất cứ ai có mặt ở nơi này.
Bất chợt có một bàn tay to lớn và thô ráp đặt lên lưng của ngài, kèm với hành động đó là một chút khí lực chuyển động đi theo. Lạc Long ngay lập tức tựa như một quả bóng bị hất đi thật mạnh rồi vụt bay lên tít vị trí của Lạc hầu. Giọng của Lạc tướng Mi Ca khi này mới vang vọng khắp nơi.
- Gam Tác, thằng nhóc nói thử thách dễ nên muốn thử sức nè!
Mọi người xung quanh đây không một ai thoát khỏi sự ngây ngốc, phía Trợ Mộc thì hốt hoảng nghĩ đến những thương tổn đang có trên người của Lạc Long. Và ở phía Lạc Long thì vừa rồi quả thật đã có hơi bất ngờ khi có một bàn tay chạm vào mình. Nhưng sau khi nhận ra chủ đích đến từ Mi Ca, ngài ấy cũng liền lấy lại sự bình tĩnh mà điều chỉnh lại tư thế rơi xuống.
Lạc Long nhẹ nhàng tiếp đáp lên trụ gỗ bằng một chân, sau đó nhanh chóng uyển chuyển tuột xuống nơi cây giáo được găm sẵn trên thân cột của hai thợ săn trước đó. Lạc hầu khi này đang ở trên liền nhìn xuống, anh ta lập tức hỏi khi chạm mắt với Lạc Long.
- Muốn thử sức sao? Nhớ phải chú ý vết thương đấy!
Lạc Long thở mạnh một hơi lấy tinh thần. Dù sao chuyện cũng lỡ rồi, ngài ta thầm coi đây là sự sẵn tiện để nhìn rõ hơn về khoảng cách sức mạnh của bản thân và một Lạc hầu, nội tâm ngài có chút dao động nghĩ.
- Mà biết đâu mình còn học lỏm được gì đó!
Ngay lập tức, Lạc Long di chuyển cơ thể bước qua thanh giáo cũng đang được ghim cứng ở phía bên kia. Đồng thời, ngài thành thục dùng chân tác động vào lưỡi giáo còn lại để khéo léo tách nó ra khỏi trụ gỗ rồi chụp lấy.
Cùng với thân hình cân đối, Lạc Long nhẹ nhún chân dựa vào sự đàn hồi của cây giáo mà nhảy lên như cách Mẫn Thau và Truy Kiệt đã làm trước đó. Nhưng đối nghịch với một cú nhảy nhẹ nhàng khi này lại là một đòn vung tay lập tức xoẹt ngang mạn sườn Lạc hầu. Lưỡi giáo tựa như một con chim cắt săn mồi mà vụt khiến những người xung quanh không thể nào nhìn rõ.
Nhưng phía Lạc hầu Gam Tác thì vẫn như những lần trước, khuôn mặt bình thản của anh ta vẫn không thay đổi.
Bởi theo như những thông tin Lạc Long biết được sau một đêm, ba người con trai của Lạc Vương đều được tiếp cận với các trận chiến và những cuộc săn từ khi còn rất nhỏ. Vậy nên Gam Tác, Mi Ca và Kiêu Mãn vẫn luôn có một vị trí nhất định về khả năng chiến đấu trong làng Thụ Xi.
Nhờ vậy mà Lạc Long cũng không ngần ngại dùng hết sức trong đòn đánh bất ngờ vừa rồi. Chỉ là khi đối diện với đòn tấn công nhanh này, Gam Tác chỉ đơn giản là nghiêng người nhẹ ra sau, tạo ra một khoảng cách vừa khít để không phải nhận bất cứ thương tổn nào khác.
Vị Lạc hầu trẻ tuổi khi này đã không khỏi phấn khích, khóe miệng anh ta cũng không nhịn được mà nhếch lên cười.
- Đòn bất ngờ này cũng ra gì đấy chứ!
Sự thích thú của vị Lạc hầu này dành cho Lạc Long bỗng chốc tăng lên đáng kể, còn Lạc Long thì không có mấy bất ngờ khi đối phương đã né được đòn tấn công của mình.
Vừa rồi tuy là ngài đã không nương tay, nhưng vì chưa rõ được thực lực của đối phương nên đó vốn chỉ là đòn thăm dò. Và bây giờ chàng vương tử thứ ba của Xích Quỷ đã nắm được phần nào khoảng cách sức mạnh và tốc độ của cả hai, ngài liền thầm cảm thán.
- Nếu vừa rồi Lạc hầu mà phản công thì mình bít cửa luôn!
Lạc Long nuốt nước bọt nhìn lên, hiện giờ ngài đã ở dưới mặt đất và đang đi một vòng xung quanh Lạc hầu để quan sát. Ngài đăm chiêu vừa đi vừa nhìn dáo dác, đồng thời cũng là đang suy tính chiến thuật cho đợt tấn công tiếp theo.
Chẳng mấy chốc, Lạc Long liền ngừng tiếp tục di chuyển và thủ thế.
Tay thuận cầm giáo, tay còn lại hướng về trước, hai chân cũng là một trước một sau như để lấy đà.
Bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nhận ra ngài ấy sẽ dùng cây giáo trên tay mình để ném đi. Một vài thợ săn xung quanh khi ở đó liền không khỏi thắc mắc.
- Nghiêm túc hả nhóc? Tấn công tầm xa chỉ giúp cậu an toàn chứ không có hiệu quả khi đối thủ là một người có khả năng tránh né tốt như ngài ấy đâu!
Những lời khuyên có vẻ hữu ích lũ lượt chen nhau để được đưa tới tai của Lạc Long, nhưng ngài không trả lời hay tạo ra bất cứ biểu cảm nào khác để đáp lại mà chỉ một mực tập trung năng lượng rồi cứ thế trút vào ngọn ngáo trên tay mình.
Khối năng lượng nhanh chóng kết tinh thành hình dạng của một lớp thủy tinh cứng cáp và rực rỡ khi được nhìn bằng cảm khí. Ngọn giáo trước đó trông vẫn còn hừng hực năng lượng giờ đây lại trở nên bình ổn và nồng đậm hơn gấp nhiều lần. Lạc hầu Gam Tác nhìn vào liền một lần nữa nghĩ thầm khen ngợi.
- Học cũng nhanh thật đấy!
Ngay lập tức, Lạc Long liền hành động sau một vài giây sử dụng năng lượng lên vũ khí trên tay mình. Cây giáo tựa như đạn bắn mà phóng thẳng về phía trước rồi rít lên một thứ âm thanh chói tai. Tiếng không khí bị ngọn giáo xé toạc khi này khiến những người đứng xem cũng bất giác mà sởn da gà.
Chỉ là ngay sau đó họ liền không khỏi trưng ra khuôn mặt ngây ngốc, bởi mục tiêu của cú ném vừa rồi lại không phải là nhắm tới Lạc hầu. Ngọn giáo đó đã lao thẳng tới thân của trụ gỗ rồi găm sâu vào trong đó, chỉ đơn giản có thế.
Sự hiệu quả duy nhất mà đòn vừa rồi có thể mang lại chỉ là một chút dư chấn tạo ra đã thành công khiến Lạc hầu có chút lảo đảo.
Lạc Long nhìn vào thành phẩm của mình thì bất chợt nở nụ cười mỉm, ngay sau đó ngài ta không nói không rằng mà cướp lấy vũ khí từ tay của những thợ săn xung quanh rồi lặp lại thao tác như trước.
Dao găm, giáo mác, rìu, còn có cả những mũi tên. Lạc Long đã dùng khí lực dồn vào bất cứ những gì đủ sắc nhọn rồi ném thẳng đến trụ gỗ to lớn bên đó. Một người đang đứng xem ở ngoài không nhịn được liền bình luận.
- Những chấn động trực tiếp gây ra đúng là có chút hiệu quả nhưng cũng chỉ ở giai đoạn ban đầu thôi!
Và đúng như lời vừa rồi, Lạc hầu sớm đã nhanh chóng thích nghi với những rung chấn để có thể giữ thăng bằng trên trụ gỗ.
Đến cùng thì chỉ với bấy nhiêu vẫn chưa đủ để ảnh hưởng đến vị Lạc hầu trẻ đang bình thản đứng chờ thời gian trôi qua.
Và cứ mãi như thế, bề mặt của trụ gỗ sau một thời gian bị tấn công điên cuồng thì giờ lại như một con nhím xù lông. Tất tần tật những món vũ khí giờ đây đều kẹt cứng trên đó khiến người khác nhìn vào cũng phải cạn lời.
Lạc Long khi này vì cùng lúc sử dụng lượng lớn cả khí lực và thể lực cho việc vừa rồi nên ngài đã không còn giấu được tình trạng của bản thân mình.
Lạc Long thở dốc tập trung nhìn về phía Lạc hầu.
Bỗng từ phía xa, hai thợ săn khi trước là Mẫn Thau và Truy Kiệt cũng lọ mọ ngồi dậy. Họ khó khăn di chuyển lại chỗ của Lạc Long với cái chân đang bị thương. Mẫn Thau mồm miệng lanh lẹ lên tiếng trước.
- Sơ xuất một tí mà có người lạ muốn xen vào rồi kìa!
- Nếu sợ rồi thì chịu thua đi, để tao đấu với nó.
Truy Kiệt xéo sắc đáp lại, bất chợt ngay sau đó những tiếng răng rắc tựa cành cây gãy vang lên giòn rụm. Mọi người ai nấy đều thấy lạ mà đảo mắt hướng về chỗ của Lạc hầu, đồng thời cũng là nơi vừa phát ra âm thanh.
Lạc Long khi này tít mắt cười, ngài gãi gãi thái dương rồi lên tiếng.
- Tôi nghĩ là hội săn kết thúc được rồi!
Lời vừa dứt, cây cột gỗ mà Lạc hầu đang đứng liền xuất hiện nhiều vết nứt theo chiều dọc, tất cả đều xuất phát từ chỗ của những vũ khí kia.
Và mọi người đã chẳng cần phải chờ lâu, trụ gỗ to lớn ngay lập tức bị tách ra thành nhiều phần nhỏ rồi lũ lượt đổ sụp xuống đất. Lạc hầu không còn cách nào khác cứ vậy mà bị ép tiếp đất với biểu cảm có đôi ba phần ngạc nhiên, sau đó anh ta liền tự mình giải thích.
- Tất cả các đòn tấn công vào trụ gỗ đều lao vào với phần lưỡi sắc bén luôn nằm theo phương thẳng đứng. Cậu đã tính toán độ dày của mục tiêu và đồng thời phá vỡ cấu trúc của nó dần sau mỗi lần tấn công nhỉ? Dù ta có chôn một phần của cây cột gỗ này dưới lòng đất nhưng bằng một cách nào đó mà nó đã bị gãy nát thành ra thế này đây!
Lạc Long ngẩng mặt lên trời hít một hơi trông có vẻ hài lòng, sau đó ngài nhanh chóng bước lại gần nói.
- Thật ngại quá thưa Lạc hầu, do không còn cách nào khác tốt hơn nên...
Lạc hầu liền ngắt lời.
- Ta không hề đặt ra một quy tắc nào cấm việc đó cả, không cần phải như thế!
Lời Lạc hầu vừa dứt, tất cả mọi người đều bối rối nhìn nhau. Vài giây sau đó họ đã liền cùng nhau hô hào, reo hò và không tiếc lời thán phục, tán dương Lạc Long.
- Giỏi lắm nhóc!
- Thiệt không ngờ luôn, thằng nhóc lắm trò thật sự.
- Ha ha ha, không biết là ai nhưng cậu ta đỉnh thật!
Bầu không khí trở nên rộn ràng đúng thứ mà một lễ hội cần có, Mẫn Thau và Truy Kiệt lúc này cũng không khỏi cảm phục, họ khoái chí tiếp cận Lạc Long để mời ngài gia nhập vào hội săn của mình cho đến khi giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên.
- Được rồi, mọi người nghe ta!
Lạc hầu nói lớn, mọi người xung quanh theo đó mà nhanh chóng điều tiết lại tâm trạng. Biết là đang vui, nhưng họ hẳn là còn nhớ vấn đề của Lạc hầu còn chưa giải quyết xong, nên lúc này ai nấy đều tự biết mà giữ im lặng.
- Kết quả của hội săn đã rõ, Mẫn Thau và Truy Kiệt không thể hoàn thành nội dung thử thách mà ta đưa ra. Còn về Lạc Long, tuy cậu ta không tham gia quá trình đi săn nhưng hội săn lần này chính cậu ta là người chiến thắng. Nên ta quyết định cả hai nhóm sẽ trích một phần thịt làm phần thường cho Lạc Long. Không ai phản đối gì chứ?
Lạc hầu hướng ánh mắt nhìn xuống Truy Kiệt và Mẫn Thau. Hai thợ săn trẻ này cũng đưa mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười, sau đó liền đáp.
- Không vấn đề ạ!
Lạc hầu bày ra biểu cảm hài lòng khi sự việc đã được giải quyết rất nhanh chóng và dễ dàng như dự tính.
Có điều Lạc hầu vốn còn đang chuẩn bị chuyển sang chủ đề chính để nhanh chóng giải quyết chuyện của bọn sói thì một cô gái từ xa xuất hiện.
Nước mắt giàn giụa cùng với thân hình nhỏ nhắn đang dìu theo một cơ thể cao lớn nhuộm đầy máu. Tiếng kêu cứu của cô gái xen kẽ cơn nấc cứ vậy mà bất lực vang vọng đến chỗ đám đông trong chợ.
- Cứu với… Cứu Kiêu Mãn… Ai đó cứu anh ấy với!
Mọi người khi này không khỏi trưng ra bộ mặt thuỗn ra ngơ ngác. Tất cả đều cứng người trong khoảnh khắc ngắn đó. Lạc hầu và Lạc tướng khi này cũng đồng dạng hai mắt mở to, biểu khuôn mặt của họ càng không giấu được sự hoảng hốt.
- Khai Hương? Kiêu Mãn?