Rồi một khoảng thời gian ngắn trôi qua, luồng khí Lạc Long phát ra trước đó liền giảm dần và ngừng lại hẳn. Ngài ấy không tiếp tục phát khí nữa mà đưa ánh mắt soi xét tổng thể củ sâm.
Sau khi nhìn thấy được gì đó, ngài chạy lại và hướng củ sâm đến trước mắt Trợ Mộc rồi nói bằng giọng điệu hứng khởi.
- Nhìn này, nhìn này! Bốn cái nhánh này của nó giờ lại nhìn giống tay chân rồi!!
Đối diện với nét hớn hở của Lạc Long, Trợ Mộc lúc này đến thở cũng trở nên nặng nề. Nét mặt anh ta sau đó liền tái dần lại rồi trợn trắng mắt mà ngất luôn tại chỗ. Lạc Long ngơ ngác nhìn vào củ sâm với vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
- Mày đáng sợ lắm à?
Mãi một thời gian ngắn sau đó, Trợ Mộc lúc này mới loáng thoáng ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn từ đâu bay tới.
Tuyến nước bọt của anh ta cũng vì thế mà không kiểm soát được liền chảy xuống một cách vô tội vạ. Nhưng nhờ thế mà anh ta đã dần tỉnh và bật dậy sau cơn mê.
Đôi mắt anh vẫn còn mơ màng, đầu thì xoay qua lại nhìn dáo dác xung quanh.
Lúc này, Trợ Mộc để ý thấy những tia nắng như được dựng thành cột, xuyên qua những khe hở của căn nhà và lao thẳng xuống, rồi một lần nữa xuyên qua làn khói đang bay vào trong.
- Là nó, chính là mùi thơm mình ngửi thấy lúc nãy!
Trợ Mộc dựa theo làn khói mà đi ra ngoài, anh ta cũng nhanh chóng tìm thấy Lạc Long đang ngồi xổm trước đống lửa.
Một tay ngài thì đang nướng còn một tay thì cầm cái gì đó mà nhồm nhoàm ăn trông rất ngon lành.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lạc Long ngay lập tức đoán được đó là Trợ Mộc, ngài nói mà không cần ngoảnh mặt.
- Anh dậy đúng lúc đấy, phần của anh vừa chín tới luôn!
- Ô, cậu nướng gì thế? Mùi thật sự rất thơm và…
Giọng của Trợ Mộc khựng lại sau khi nhìn thấy hình dạng cái thứ đang được nướng kia.
Ngó sang thì thấy Lạc Long đã ngoạm mất một nửa, anh ta liền phóng tới cướp thứ đó khỏi tay ngài. Lạc Long cũng có hơi ngạc nhiên, ngài nói.
- Anh đói tới mức đó luôn à? Còn nhiều mà!
Trợ Mộc lúc này vẻ mặt đầy hoảng hốt, mồ hôi thì lấm tấm đọng trên trán. Anh ta lao vào dùng lực vỗ mạnh vào lưng Lạc Long rồi quát.
- Sao còn nhai nữa? Mau nhả ra! Chẳng phải tôi đã bảo là dược tính của nó…
Lúc này, Trợ Mộc liền cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng.
- Chờ đã, cậu nói còn nhiều cái gì?
- Khặc... thì là củ khoai này chứ gì nữa, nhìn bên kia đi!
Lạc Long gượng nói sau khi chịu đựng màn bạo lực liên hoàn của Trợ Mộc.
Ngài đồng thời cũng chỉ tay về hướng gốc cây gần đó.
- Cậu nướng và ăn cái này à?
Trợ Mộc ngơ ngác hỏi.
- Chứ anh nghĩ là gì?
- Ha ha, thì tại hình dáng nó khá giống với củ sâm kia nên tôi nghĩ…
Trợ Mộc ngượng ngùng cười trừ rồi gãi gãi thái dương.
- Thôi được rồi, ngồi xuống cùng ăn đi!
Lạc Long vẫy tay ra hiệu kêu Trợ Mộc ngồi xuống.
Sau đó thì ngài liền đưa củ khoai sang cho anh ta. Mùi thơm của khoai khiến bụng của Trợ Mộc lại không thể kiểm soát mà kêu lên.
Dù hiện tại không biết rõ về củ khoai này nhưng Trợ Mộc cũng không chần chừ nữa mà liền ăn chúng. Một phần là vì đói, nhưng chủ yếu vẫn là vì tin tưởng Lạc Long.
Trợ Mộc cứ thế trực tiếp cắn vào củ khoai mà không loại bỏ phần vỏ bị cháy, nhưng ngay lập tức vị ngọt của củ khoai liền khiến anh ta mê mẩn.
Vị ngọt của phần thịt khoai vừa chín đã thành công át đi phần cháy khét bên ngoài, dù không quá nhiều nhưng nó vẫn rất ngon khiến Trợ Mộc run nhẹ lên một cái trong vô thức.
Sau đó anh ta liền dùng lưỡi đảo quanh hàm răng để làm sạch vì phần bột của củ khoai đã dính vào, Trợ Mộc chỉ tay vào đống khoai còn sống bên gốc cây và nói.
- Tôi ăn tiếp được chứ?
- Haha, cứ tự nhiên đi! Trong rừng vẫn còn nhiều lắm!
Lạc Long sảng khoái đáp lời.
Rồi cả hai người bọn họ cùng nhau ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện. Trợ Mộc lúc này liền không chần chừ mà hỏi về củ sâm.
- Thế...cái thứ đó cậu đã ném đi chưa?
Lạc Long ngước lên nhìn Trợ Mộc với vẻ mặt vô tư nói.
- Ném đi làm gì? Nó có ích lắm anh không biết sao?
- Có ích cái khỉ! Cậu định để nó hút hết khí mới chịu hay gì?
Trợ Mộc chau mày gằn giọng nói, có lẽ nỗi sợ bên trong anh ta đến giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai.
- Đừng lo lắng quá! Yêu linh hệ thực vật thôi mà!
Lạc Long ngồi luyên thuyên với Trợ Mộc để cố giải thích và thuyết phục, nhưng có lẽ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.
Bởi anh ta vốn là một người yêu thích việc chữa bệnh cho nên những thứ có độ nguy hiểm tiềm tàng như củ sâm kia sẽ luôn khiến bản thân anh ấy cảm thấy không an tâm.
Lạc Long lúc này khô khan cả cổ, ngài cũng lười giải thích và khuyên nhủ nữa nên đành đổi chủ đề.
- Mà nè, trong lúc anh bị ngất đi thì tôi có tìm ra được phương pháp chuyển khí mới này!
- Phương pháp mới sao?
Trợ Mộc nghiêng đầu thắc mắc. Lạc Long sau đó cũng trả lời và thực hành ngay lập tức.
- Đúng vậy, nhìn kỹ này! Thay vì tôi sẽ chuyển khí đi đều khắp cơ thể như bình thường thì lần này tôi sẽ cho nó di chuyển thành một vòng tròn và cố định nó ở một địa điểm. Bình thường khí sẽ tản đều cả cơ thể, nên nếu tôi muốn sử dụng toàn bộ khí để phát ra thì sẽ rất mất thời gian để chuyển khí. Nhưng lần này thì nó chỉ tập trung ở một điểm nên khi chuyển và phát khí thì nó sẽ nhanh hơn gấp nhiều lần.
Và còn một điều mà tôi rất thích nữa, đó chính là việc khí sẽ hoàn toàn di chuyển theo vòng tròn đó rất lâu và đôi khi chỉ rò rỉ một lượng khí không đáng kể ra ngoài...
- Nếu vậy sẽ giảm thiểu tối đa khả năng bị loạn khí?
Trợ Mộc hứng khởi đoán được ý của Lạc Long thì liền cướp lời ngài. Ngài ấy cũng gật đầu đáp lại, sau đó liền hỏi.
- Vậy anh có nhận ra tôi cố định vòng tròn khí của mình vào đâu không?
- À…là ở dưới bụng sao? Dù không phát ra ngoài nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được. Lạc Long lấy củ sâm ra sau đó chỉ vào bụng của nó và nói.
- Đúng là vậy! Tôi đã để nó ở bụng, hệt như củ sâm này luôn! Khi hấp thụ khí của tôi vào thì nó cũng làm y chang vậy và nó đã tích được rất nhiều khí so với giới hạn vốn có mà nó có thể chịu được. Tôi cũng tăng giới hạn trữ khí của mình lên sau khi chuyển khí như thế này đó!
Nói xong câu, Lạc Long ngước lên nhìn Trợ Mộc. Ngài chợt nhận ra mình vừa một lần nữa…
- Này, chờ đã! Bình tĩnh lại Trợ Mộc!
Lạc Long vội vã nói vài lời trấn an tinh thần nhưng có vẻ không hiệu quả mấy. Anh ta lại một lần nữa thay đổi sắc độ khuôn mặt, mồm miệng thì lắp bắp.
- Nó, một đứa bé? Nó hiện rõ hình người rồi sao?