Lạc Long sau khi cho Trợ Mộc thấy tác dụng của thiền thì ngài ấy liền bị Trợ Mộc tra hỏi thêm về một đống thứ khác.
Nào là về kết cấu của cơ thể chúng ta ra sao? Bộ phận bên trong của chúng ta gồm những gì, có tác dụng gì? Cái gì giúp chúng ta đang sống và cái gì quan trọng nhất trên cơ thể chúng ta?
Không chỉ có bao nhiêu đó câu hỏi phía trên, Trợ Mộc đã tuôn ra 1 tràn những câu hỏi mà đến cả Lạc Long cũng chưa từng nghĩ đến.
Sau đó ngài đành truyền đạt lại cho Trợ Mộc tất cả những gì mà đích thân ngài ấy đã tự tìm tòi được trong suốt khoảng thời gian từ trước tới giờ.
Cả hai người họ luyên thuyên cả một buổi sáng và bọn họ chỉ dừng cuộc nói chuyện đó lại khi cái bụng của Trợ Mộc kêu lên một tiếng “ọt” dài ngoằng.
- Từ tối hôm qua đến giờ, hai chúng ta vẫn chưa bỏ gì vào bụng nhỉ? Ha ha ha.
Trợ Mộc gãi gãi đầu rồi nhìn xuống xâu cá bị hỏng đang nằm một đống đằng kia có chút luyến tiếc. Chợt nhìn thấy Lạc Long cầm củ sâm hôm nọ lên, anh ta liền giật lại nói.
- Cái này không ăn được đâu! Dược tính của nó rất cao, dùng không đúng liều lượng là sẽ nguy hiểm lắm đó!
Trợ Mộc nắm chặt củ sâm trong tay rồi lùi lại 1 bước, anh ta hiểu rõ dược tính, tác dụng cũng như tác hại của nó hơn ai hết.
Nhưng Lạc Long lúc này liền chỉ tay vào củ sâm, vẻ mặt bình thản nói.
- Không, tôi không định ăn nó. Chỉ là tôi thấy nó có hơi lạ thôi!
- Lạ? Lạ cái gì chứ?
- Tôi nghĩ nó có chút thay đổi kể từ hôm qua. Ví dụ như ba phần bị lõm này đã xuất hiện và thậm chí là hiện ra rất rõ ràng, hệt như một khuôn mặt vậy!
Vừa nghe thấy Lạc Long nói trên củ sâm có xuất hiện một khuôn mặt thì ngay lập tức nét mặt anh ta liền biến sắc, đôi tay thì run rẩy không thôi.
Bởi điều anh ta vừa nghe khi nãy, ngay cả đứa trẻ con cũng biết nó có nghĩa là gì!
Theo lời đồn từ ngàn xưa, trên dãy đất phương đông này, ngoại trừ con người thì nơi đây vẫn luôn hiện diện một vài sự tồn tại bậc cao vượt quá sức tưởng tượng của một người bình thường.
Những câu chuyện thần bí, đáng sợ vẫn luôn cứ thế. Chúng được những người ở thời đại này truyền tai nhau từ ngày này đến tháng nọ, từ phía bắc cho tới tận phía nam.
Và hầu như tất cả bọn họ chẳng có mấy ai xem các câu chuyện truyền miệng ấy là hư cấu. Đặc biệt là khi sự kiện vua Kinh Dương Vương đánh bại ma thần Xương Cuồng vẫn còn chưa bị lãng quên.
Lạc Long hiển nhiên cũng hiểu rõ những gì Trợ Mộc đang nghĩ trong đầu lúc này. Ngài phe phẩy bàn tay rồi nói.
- Không cần sợ, nó không hẳn là yêu linh đâu!
- Yêu linh...nghĩa là gì? Ý cậu là nó không nguy hiểm hả?
Trợ Mộc nghiêng đầu trưng ra bộ mặt khó hiểu rồi hỏi Lạc Long.
Lúc này ngài cũng nhận ra rằng người dân nơi đây thật sự thiếu rất nhiều kiến thức về những thứ đó.
Nhưng có lẽ là do họ đang ở gần vương đô chăng?
Lạc Long cũng không nghĩ nhiều, ngài ấy lại một lần nữa giải thích cho Trợ Mộc nghe những gì mình biết và lần này chủ đề sẽ là về những sự tồn tại bí ẩn ngoài kia.
Mọi thứ ngài nói lúc này đều từng được nhắc qua trong Viêm Đế Chi Thư.
Dã thú, thú linh, yêu linh, yêu tinh, ma linh, tinh linh và một vài sự tồn tại khác đều đang được ngài ấy giải thích một cách ngắn gọn nhất cho Trợ Mộc.
Lát sau, những thắc mắc của Trợ Mộc cũng đã được giải đáp. Lạc Long vươn tay ra lấy củ sâm kia về và nói.
- Yêu linh bình thường thì đúng là khá nguy hiểm, nhưng với một yêu linh hệ thực vật thì lại khác.
Chúng chỉ đang vô thức chiếm lấy khí thay vì là có chủ đích như những loại khác.
Lạc Long nhắm mắt lại và tỏa ra một lượng khí dịu nhẹ đủ để bao bọc xung quanh củ sâm.
Tiếp sau đó, luồng khí dần dần thấm vào bên trong củ sâm và khám phá nó như cách Lạc Long chuyển khí bên trong chính mình mọi ngày, ngài nói.
- Quả thật là nó đang hút lấy khí của tôi nè! Tuyệt, lần đầu tôi được tiếp xúc với một yêu linh đó!
Với đôi mắt nhắm tịt, Lạc Long nở nụ cười hứng khởi, ngài dùng khí tìm tòi bên trong củ sâm trong khi nhịp tim ngài thì lại dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trợ Mộc cũng chỉ biết ngu ngơ ngồi một góc như tự kỷ nhìn Lạc Long, anh ta thầm nghĩ.
- Tên nhóc này… Rõ ràng biết đó là yêu linh mà sao lại hứng khởi như thế chứ?
Sự lạc quan và tính hiếu kỳ ăn sâu trong máu của ngài ấy giờ đây lại vô tình khiến Trợ Mộc có cảm giác nên đề phòng.
Dù trước đó Lạc Long có nói rằng yêu linh thực vật không hẳn là nguy hiểm nhưng…
- Ai mà tin chứ?
Nội tâm Trợ Mộc gào thét bốn chữ đó khiến đôi mắt anh ta xuýt nữa là ứa ra nước.
Đột nhiên, bầu không khí trong căn nhà chợt trở nên khác lạ.
Nó dễ chịu hệt như cảm giác lúc thiền, Trợ Mộc nghi vấn hỏi.
- Cái gì vừa xảy ra vậy, là khí sao?
- Ô, anh cảm khí xung quanh được rồi nhỉ? Nhanh đấy!
Lạc Long ngạc nhiên nhưng cũng không dừng thao tác hiện tại, ngài nói.
- Tôi vừa phát khí đó! Tôi muốn thử xem nhóc yêu linh này sẽ hút được bao nhiêu khí ấy mà! Tôi cảm thấy nó cũng sắp tới giới hạn rồi, hy vọng nó có thể tiến hóa tiếp, ha ha.
Trợ Mộc lúc này cũng chỉ biết cạn lời, co giật khóe môi.
Dù hiểu biết của anh ta đối với khí chỉ mới được Lạc Long giải thích cho đôi chút nhưng cũng đủ để anh ta hiểu rằng, tổn hao đi một lượng khí lớn sẽ khiến cơ thể kiệt quệ nhanh chóng.
Và tình huống này đây, không lẽ Lạc Long lại tự vắt kiệt mình chỉ vì hiếu kỳ thôi sao?
Trợ Mộc nghệch mặt ra rồi tiếp tục ngồi co ro trong góc để nhìn chứ thực sự thì giờ đây anh ta chẳng hiểu cái khỉ gì đang diễn ra nữa.